Mục lục
Tiên Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đại Chí ngồi trên bồ đoàn, mê mê man man chờ đợi.

Đối với bản thân lão mà nói, một ngày một đêm qua có phần thần kỳ.

Hiện tại lão đã rõ ràng tình cảnh của mình. —— Bởi vì thứ gọi là vận khí hư vô mờ mịt, lão đã bị đại tiên môn này coi thành đại bảo bối.

Tạm thời chuyện khác Lý Đại Chí còn chưa hiểu, nhưng lão biết rõ một điều:

Chỉ cần lão lăn lộn trong Vạn Vân Tông này thật tốt, về sau con đường tu hành của Bình An sẽ bớt đi rất nhiều lực cản, nhiều thêm một phần bao bọc.

Đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn đi.

Chỉ là có chút tiếc gia tài mà lão và nhi tử thật vất vả làm ra trong thế tục.

Lý Đại Chí cũng nghe ngóng rồi, Vạn Vân Tông đang tận khả năng phong tỏa tin tức đối với bên ngoài, không muốn làm cho những môn phái tu đạo khác biết được Vạn Vân Tông tìm được một đệ tử có vận khí đỉnh cấp; nhưng mà bên trong tông môn lại nổi lên một chút tranh chấp, không ít trưởng lão nội môn đều muốn nhận một thương nhân phàm tục như lão làm đồ đệ.

Vận khí lớn sẽ có hiệu quả kéo theo, sư đồ chính là đại nhân quả, đại liên quan, ai nhận Lý Đại Chí làm đồ đệ cũng có thể kéo vận khí của bản thân lên.

Đám tiên nhân trải qua mấy vòng biện luận, hiện giờ đã đến vòng chung kết của cuộc thi "Thu đồ đệ", nghe nói có một vị lão tiên nhân rất trâu bò vừa mới xuất quan, lập tức sảng khoái áp chế đại chưởng môn cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão.

Lý Đại Chí hiểu rõ, đại khái là mình sẽ bái vị Kim Tiên này làm sư.

Thật ra lão còn rất khó chịu, cảm giác mình như là một vật trang sức, bị người đoạt tới cướp đi.

Về phần Kim Tiên là cái gì, giờ phút này Lý Đại Chí cũng không có khái niệm rõ ràng lắm.

Lúc trước đều là Lý Bình An mân mê về sự tình tu hành, Lý Đại Chí cũng không hỏi nhiều.

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Lý Đại Chí chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng hỏi thăm ôn hòa và ân cần: "Tiểu hữu, tên húy của ngươi là gì?"

Tiểu hữu?

Lão cũng là người đã nửa thân thể xuống mồ rồi, còn gọi tiểu hữu!

Sau đó, Lý Đại Chí ngẩng đầu nhìn qua vị lão tiên nhân râu bạc tóc trắng, khuôn mặt khô gầy, lập tức cũng chịu phục.

Nếu như lão là một nửa thân thể xuống mồ, vậy vị lão tiên nhân trước mắt này tựa như mới từ trong quan tài mấy trăm năm bước ra ngoài vậy.

"Đại Chí, Lý Đại Chí!"

Lý Đại Chí gượng gạo lộ ra một nụ cười khổ: "Lão tiên nhân ngài xưng hô như thế nào?"

"Ha ha ha!"

Lão nhân vuốt râu cười to.

Vị chưởng môn đại nhân khuôn mặt trung niên đứng một bên cười nói:

"Chớ thất lễ! Đây là khai sơn tổ sư của Vạn Vân Tông chúng ta, Vạn Vân Tông chính là do vị tiên nhân này sáng lập! Tổ sư cũng là một trong vỏn vẹn ba vị Kim Tiên bên trong nội môn, có trường sinh đạo quả, bên trong địa phương Đông Châu có lịch sử vài vạn năm này, cũng có tiếng tăm rất là lừng lẫy."

"Ài." Lão tiên nhân vẫy vẫy tay.

"Đạo hiệu của bần đạo là Không Minh, ‘không’ chính là chữ lót của Vạn Vân Tông... Ngươi thân mang theo đại vận khí, có tư chất tuyệt đỉnh, bần đạo mày dạn mặt dày muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?"

Lý Đại Chí nhìn chưởng môn đại nhân, người sau mỉm cười gật đầu.

Lý Đại Chí lập tức muốn dập đầu.

"Sư tổ!"

Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói nghi vấn:

"Năm đó sư tổ ngài từng nói, trong vòng trăm năm sẽ nhận quan môn đệ tử, bên trong nội môn có không ít anh tài đều xoa tay, đang đợi sư tổ xuất quan.”

"Hôm nay sư tổ không làm sàng lọc tuyển chọn, trực tiếp thu thương nhân phàm tục này làm đồ đệ, sợ là...Sẽ chọc tới nhiều đồng môn chỉ trích."

Chưởng môn Vạn Vân Tông cau mày nói: "Không Minh tổ sư che chở Vạn Vân Tông ta vài vạn năm, ngài thu đồ đệ còn phải cần chúng ta đồng ý hay sao?"

Không Minh đạo nhân híp mắt cười, cũng không nói nhiều.

Lý Đại Chí vừa nghe, đã xác định lão đầu trước mắt chính là tiên nhân mạnh nhất, đỉnh nhất, bối phận cao nhất bên trong nội môn, chính mình làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy cơ chứ?

Cái này bốn bỏ làm năm, bối phận Bình An nhà mình không phải cũng theo đó mà lên cao sao?

Lúc này, Lý Đại Chí cũng mặc kệ ánh mắt lăng lệ ác liệt của mấy người lão tu bên cạnh, đứng dậy trực tiếp dập đầu đối với Không Minh đạo nhân.

"Sư phụ xin nhận đồ nhi cúi đầu!"

Chỗ này cũng có chú ý, 'Đồ nhi' so với 'Đệ tử' thì nghe thân cận hơn nhiều.

Không Minh đạo nhân chậm rãi gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lý Đại Chí.

Thân thể Lý Đại Chí bị một vòng ánh sáng màu xanh bao bọc, từng sợi khí tức đục ngầu tự động tản đi …cả người trực tiếp gầy đi hai vòng.

"Tốt."

Lão đạo này quét mắt tới khắp nơi, chúng tiên từng người cúi đầu chúc mừng, không một ai dám nói nhiều nửa câu.

Không Minh đạo nhân ấm giọng nói:

"Việc bần đạo thu đồ đệ lần này cũng không cần tổ chức nữa, sau này Lý Đại Chí chính là đệ tử quan môn của bần đạo.”

"Chưởng môn, xin phiền ngươi dẫn y đi qua tiên phàm nhị điện, nhập vào tiên tịch của Vạn Vân Tông chúng ta, sau đó đưa tới động phủ của bần đạo."

Chưởng môn bên cạnh mỉm cười hô vâng.

"Sư phụ! Ta còn có một đứa..."

Lý Đại Chí ngẩng đầu nhìn lên, nhưng đã không thấy bóng dáng của lão tiên nhân.

Chưởng môn cười mỉm đi tới, đích thân nâng Lý Đại Chí dậy, nói câu chúc mừng.

Xung quanh đã có vài tên lão tiên nhân phẩy tay áo bỏ đi, trên mặt lộ vẻ không vui.

"Đại Chí sư đệ."

Chưởng môn ấm giọng nói:

"Việc con nối dõi của ngươi ta đã biết, ta cũng có một số việc muốn dặn dò với ngươi một chút, ở đây có một chút kiêng kị."

...

5 ngày sau.

Phía trước núi Vạn Vân Tông, Lưu Vân Quán.

Lý Bình An ngáp một cái, múa quyền cước trong tiểu viện của mình, giải tỏa một chút đau nhúc bởi vì đả tọa suốt đêm gây ra.

Chấp sự Vi Viêm Tử nói không sai, trong núi thứ nhiều nhất đúng là tự tại.

Có ngũ cốc đan, cũng không cần phải lo lắng tới đói bụng;

Sân sau có kênh mương dẫn từ sơn tuyền, gánh mấy thùng nước về trong phòng là không cần phải lo lắng về khát nước nữa.

Ngoài ăn uống ra, chính là tu hành.

Đối với Lý Bình An mà nói, chỗ không tốt duy nhất, chính là đạo bào mà Vi Viêm Tử chấp sự đồng ý vẫn chưa có chuyển tới cho hắn.

Hắn đã đi tới tiền viện tìm kiếm, không có quần áo hắn mặc được, chỉ có một kiện áo choàng đang được phơi xuyên qua, chính là cái kiểu chọc xuyên qua để phơi.

Buổi tối dùng muôi múc nước tắm rửa, nhưng không có nội y để thay, chỉ có thể buộc chăn màn bên hông chần chuồng đả tọa đợi nội y hong khô, quả thực khiến cho Lý Bình An cảm thấy thật xấu hổ.

Lúc Lý Bình An ra bên ngoài đi bộ, thường xuyên có thể thấy một chút thiếu niên.

Các thiếu niên hoặc là bày ra một chút tư thế trong nội viện, tựa hồ là tu hành công pháp nào đó, hoặc là đả tọa trên mái hiên hứng ánh sáng mặt trời, biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ.

Lý Bình An không thích tiếp lời với người khác, phần lớn thời gian chỉ là nhìn một chút liền quay về tiểu viện của mình.

Nếu như không cân nhắc đến ảnh hưởng phụ thân mang đến đằng sau, theo quy hoạch nguyên bản của hắn, hắn chỉ có thời gian ba năm.

Nếu trong ba năm hắn không cách nào được tiên nhân bên trong nội môn chọn trúng, vậy cũng chỉ còn lại con đường khảo hạch ngoại môn.

Cũng coi như là có động lực mười phần.

Sau mỗi lần phục dụng ngũ cốc đan, Lý Bình An đều thấp thỏm nhớ mong phụ thân, không biết phụ thân có ăn no mặc ấm hay không; hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình, phụ thân vận khí tuyệt đỉnh chắc chắn không gặp phải phiền toái gì.

Liên tiếp 5 ngày, Lý Bình An đều đả tọa trong phòng.

Giờ phút này công pháp và điển tịch hắn có thể tiếp xúc đến, chính là một bức quan tưởng đồ cùng với khẩu quyết mấy trăm chữ, thậm chí ngay cả sau Luyện Khí cảnh, Tụ Thần cảnh và Ngưng Quang cảnh là cảnh giới thế nào cũng không biết, chỉ biết tập trung tinh thần bắt đầu nạp khí bồi nguyên.

Người trưởng thành không còn Tiên Thiên nguyên khí từ trong bụng mẹ mang ra ngoài, cho nên một bước này lộ ra càng thêm khó khăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK