Mục lục
Tiên Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đại Chí đột nhiên mở miệng, nhưng lời phát ra từ trong miệng lão lại khiến cho chúng tiên Vạn Vân Tông đều giống như rơi xuống mây mù.

"Dấu, âu kây không?" (You, oke không?)

Lý Bình An ngơ ra chút, sau đó lập tức phản ứng lại.

Loại 'Anh ngữ pha Việt ngữ’ này, có thể tính là một loại giao lưu nhưng tăng thêm mã hóa mà hai phụ tử bọn hắn có thể sử dụng trước mặt chúng tiên.

"Ái am âu kây." (I’m oke)

"Âu kây thì Âu kây."

Lý Đại Chí lại dùng tiếng địa phương quê quán bọn họ hỏi: "Vậy ngươi muốn mặt ngoài hay là muốn bên trong?"

Lý Bình An không cần nghĩ ngợi: "Bên trong."

"Giỏi lắm thằng nhóc con này!"

Lý Đại Chí chống nạnh trừng mắt, giống như Đương Dương Kiều trước Trương Tam Gia, lớn giọng chấn động chủ phong:

"Ngươi nói muốn cầu tiên vấn đạo, chính là cầu tiên như thế này ấy hả! Vừa tới môn phái chưa bao lâu, ngươi đã tranh cường háo thắng với người khác! Còn đánh nhau với người ta!”

"Hôm nay ta không giáo huấn ngươi một trận, sợ là ngươi cũng không biết mình có họ gì!"

Lý Đại Chí rút ra đai lưng ngọc bên hông, trực tiếp quán chú pháp lực, mắt thấy lập tức sẽ đánh tới bờ mông của Lý Bình An.

Lý Bình An vội vàng tránh ra phía sau, cũng không quên kéo theo Mục Ninh Ninh cùng nhau lui về phía sau.

Vài vị chấp sự tiên nhân đứng bên cạnh đồng loạt chạy lên, vây quanh ngăn Lý Đại Chí lại, mở miệng gấp gáp khuyên can:

"Không thể đánh! Không thể đánh được đâu Đại Chí sư tổ!"

"Hài tử vẫn còn nhỏ…! À không phải! Hài tử mới chỉ vẻn vẹn là Luyện Khí cảnh! Đánh sẽ gây tổn thương tới đạo cơ!"

"Việc này không trách bọn họ! Không trách bọn họ! Bọn họ là tự bảo vệ mình mà phản kích!"

"Ai da!"

Một phen lôi kéo, Lý Đại Chí đẩy mọi người ra, sắc mặt giận dữ không giảm, tức tới mức dậm chân, hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử nhà mình.

Lý Bình An ngoan ngoãn cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.

Hắn cũng đã quen thuộc với sáo lộ của phụ thân rồi, tiếp theo phụ thân sẽ làm gì, hắn thậm chí đều có thể não bổ ra nguyên vẹn lời kịch của phụ thân trong đầu.

Không có gì bất ngờ cả, mông hắn sớm đã quen thuộc rồi.

"Ài!"

Lý Đại Chí lộ ra vẻ mặt buồn vô cớ, lập tức thu lại biểu cảm, quay người bước nhanh về phía mấy vị tiên nhân Dược Trần Phong, thò tay sờ qua sờ lại trong tay áo rộng, biểu cảm cũng trở nên có chút lo lắng.

Tiên nhân Dược Trần Phong như lâm đại địch!

Theo lệ cũ tu hành giới, bọn họ đang bắt đầu nghĩ mình nên tiếp lời và mắng lại như thế nào;

Phong chủ Vân Thần Tử ẩn nấp ngoài điện cũng đã làm xong chuẩn bị hiện thân.

Vân Thần Tử tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ càng nhiều hơn một ít so với những tiên nhân khác, vị Thiên Tiên này đã bắt đầu cân nhắc, làm mất mặt mũi của Không Minh lão tổ sẽ có cái loại hậu...quả...

"Ai nha! Ai nha nha! Như này phải làm thế nào cho phải chứ!"

Lý Đại Chí nâng ra một đống linh thạch và bảo tài trong tay áo, trong ngực nhất thời rạng rỡ phát quang.

"Ta đây thật sự không biết nên nói như thế nào nữa! Là lỗi của ta! Là lỗi của ta! Tên hài tử này của ta tính tình lỗ màng, tính khí nóng nảy, là ta không có dạy bảo hắn tốt! Làm sao lại đánh nhau cùng đệ tử ngọn núi chúng ta chứ, cái này...”

"Các vị khoan hồng độ lượng, chớ chấp nhặt cùng hắn! Ta tại đây bồi lễ cho các vị!"

Toàn bộ đại điện yên lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Chúng tiên Dược Trần Phong rõ ràng bị lung lay một chút.

Lý Đại Chí đã bước nhanh phóng tới trước chúng tiên Dược Trần Phong, tiếp tục kích động xin lỗi:

"Thật đấy!

"Những thứ này là để bồi bổ cho tiểu đệ tử Dược Trần Phong!”

"Ta trở về khẳng định sẽ quản giáo Bình An thật tốt, đưa Bình An đi tới trước cửa Dược Trần Phong nhận sai! Vị này chính là đệ tử đã bị Bình An đả thương sao? Để ta xem một chút, ai nha, sao tên tiểu tử thúi này ra tay nặng như vậy chứ! Thật là, ta đây có đan dược chữa thương sư phụ cho...Đây là một phần tấm lòng của ta, các vị không cần chối từ! Nhanh cho vị tiểu đệ tử này ăn một viên!"

Chúng tiên Dược Trần Phong hơi há mồm, lão Chân Tiên đứng ở trung tâm cũng không kịp phản ứng lại, đần độn u mê ôm lấy một đống linh thạch và bảo tài.

Ngoài điện, Vân Thần Tử chau mày.

Vị đệ tử của tổ sư này...đi nước cờ gì đây?

Nhưng vị Phong chủ này ngược lại cũng là phản ứng nhanh chóng, lập tức dẫn âm với mấy tiên nhân Dược Trần Phong.

Mấy người tiên nhân Dược Trần Phong kéo căng mặt mo, băng tuyết tan rã, động tác cứng ngắc liên tục chắp tay.

Trong lúc nhất thời, trong điện tràn đầy tiếng khiêm nhượng của Lý Đại Chí cùng đám tiên nhân Dược Trần Phong:

"Ài, là đệ tử của Dược Trần Phong chúng ta đã làm sai trước, không trách Bình An tiểu hữu."

"Việc này không đáng nói, Đại Chí sư tổ không cần làm như thế, không cần như thế, Dược Trần Phong ta quản giáo đệ tử không tốt, trở về nhất định phải nghiêm trị!"

"Đại Chí sư tổ! Mấy hài tử cãi nhau ầm ĩ chút cũng là chuyện bình thường, không thể tổn thương hòa khí được, đây chính là môn quy đấy, nên phạt sẽ phải phạt, bên trong môn phái có bất kỳ xử trí nào, chúng ta đều sẽ tiếp nhận!"

"Đúng đấy! Bình An tiểu hữu lấy cảnh giới Luyện Khí có thể phản kích lại tu sĩ cảnh giới Tụ Thần, quả nhiên là nhân trung long phượng!"

Lý Đại Chí thuận thế nói: "Không không không, lấy mấy chiêu công phu mèo quào của nó, hẳn là vị tiểu ca này đã nhường hắn! Mấy cái này ta hiểu hết! Cảnh giới kém quá nhiều! Vẫn xin các vị cho hai người phụ tử ta một cơ hội bổ cứu, ta trở về sẽ tìm một chỗ bày tiệc, chính thức tạ lỗi với các vị!"

Chúng tiên Dược Trần Phong lập tức nói:

"Cần gì tìm địa phương? Không bằng đi qua Dược Trần Phong chúng ta luôn?"

"Đi đi! Đại Chí sư bá! Việc nhỏ bên này để cho người Phàm Sự Điện xử trí là được, chúng ta đi Dược Trần Phong nâng ly mấy chén!"

"Ai nha, như này không tốt cho lắm!"

"Phong chủ của chúng ta cũng muốn gặp mặt Đại Chí sư tổ ngài một lần, kính xin Đại Chí sư tổ nhất định phải cấp cho chúng ta mặt mũi."

"Hừ! Tên đệ tử hỗn trướng không nên thân này! Trông coi một con thú làm thuốc cũng không nên thân, còn muốn bắt hai tiểu đệ tử vô tội đáng thương về để thế tội, quay lại sẽ trừng phạt ngươi sau! Đại Chí sư tổ! Ta dưỡng con thú này cho ăn mấy vị dược tài, dùng ôn hỏa nướng sau đó chế biến một phen, cũng là có phần mỹ vị."

"Không thế được không thế được, vẫn kính xin các vị tha thứ cho tiểu ca này, người trẻ tuổi ai mà không phạm sai lầm? Nhìn trên mặt mũi của ta, chớ trách phạt, chớ trách phạt mới phải!"

"Dễ nói! Ngươi thất thần làm gì vậy! Còn không mau dập đầu nhận lỗi với Đại Chí sư tổ! Trở về cho ngươi biết tay!"

Hai bên ngươi một lời ta một câu, đảo mắt một cái, Lý Đại Chí đã bị chúng tiên Dược Trần Phong vây quanh, cùng nhau ra ngoài cửa điện đáp mây đi tới Dược Trần Phong.

Chúng tiên trong điện nhìn đóa bạch vân tung bay xa xa, nghe phía trên không ngừng truyền ra tiếng hoan hô cười nói, phần lớn đều có chút ngơ ngác.

Cái này?

Thế nào lại kết thúc rồi?

Lý Bình An tiếp tục ngẩng đầu nhìn bầu trời, mà Mục Ninh Ninh đã nhịn không được chậm rãi nghiêng đầu.

"Sư... Huynh?"

"Làm quen dần là được."

Nhan Thịnh trưởng lão gõ gõ tẩu thuốc trong tay, mở mắt nhìn Lý Bình An, khóe miệng lộ ra nụ cười hòa ái, đứng dậy đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK