Lý Bình An chắp tay, đứng yên bất động, tựa hồ là đang cảm ứng cái gì.
Ôn Linh Nhi đứng ở bên cạnh hắn, cẩn thận quan sát sương mù dày đặc ở khắp nơi.
Vi Viêm Tử buồn bực nói: "Bình An thật sự biết phá trận sao trưởng lão? Không nói ta mỗi ngày đều nhìn hắn, nhưng cũng coi như biết được đại khái đối với sở học kiến thức pháp thuật của hắn, ta biết được sở trường của Bình An là luyện đan, còn có sáng tạo kỹ pháp luyện đan độc đáo... Nhưng trận pháp, ta thật sự chưa từng thấy hắn thi triển qua."
"Hắn không có sở trường bày trận, lại có sở trường phá trận, nhất là mê trận nhằm vào giác quan thứ sáu của người khác như này."
Nhan Thịnh trưởng lão cười nói:
"Ngươi không biết việc này cũng bình thường.”
"Đại khái hơn một năm trước, Đại Chí sư thúc tìm bần đạo uống rượu, khiến cho bần đạo say thất điên bát đảo, thuận ý cầm đi《 Đồ lục kỹ càng về hóa giải trận pháp》mà cuộc đời bần đạo đắc ý nhất.”
"Tuy là bần đạo say rượu đồng ý, không thể đòi lại bức vẽ về, đành phải chịu thiệt thòi... Nhưng mà đây dù sao cũng là tâm huyết nửa đời của bần đạo, vẫn là muốn nhìn xem Đại Chí sư thúc cần nó có tác dụng gì.”
"Nào biết Đại Chí sư thúc thực sự không phải muốn bản thân tìm hiểu, mà là mang đến cho Bình An tiểu hữu.”
"Từ sau việc này, bần đạo cũng bắt đầu để tâm tới sự tình nghiên cứu trận pháp của Bình An tiểu hữu."
Tiêu Nguyệt ngạc nhiên nói: "Hắn thật sự là trận đạo kỳ tài sao? Bây giờ hắn mới chỉ có cảnh giới Ngưng Quang, có thể xem hiểu đại trận biến hóa huyền diệu như vậy?"
"Cái này," Nhan Thịnh trưởng lão trầm ngâm vài tiếng.
"Hắn xem không hiểu rất nhiều trận pháp biến hóa... Cũng không nên xem hiểu, hắn đang cân nhắc một con đường khác."
Trong mắt phượng của Tiêu Nguyệt càng thêm nghi ngờ.
Nhan Thịnh trưởng lão thở dài:
"Bình An nói, có lẽ trận pháp chia làm 3 bộ phận.”
"Bộ phận thứ nhất là biểu tượng, chính là bộ phận trận pháp chấp hành công dụng của nó, sát trận chính là các loại sát chiêu, mê trận chính là các loại huyễn tượng, bộ phận mà người vào trận có thể tiếp xúc đến xưng là biểu tượng.”
"Bộ phận thứ hai là bản thân trận pháp, do các loại trận bàn khác biệt phối hợp trận cơ tạo thành.”
"Bộ phận thứ ba chính là trận bàn và trận cơ của trận pháp, trận bàn trận cơ là căn bản của trận pháp, trận pháp chính là vận hành phía trên trận bàn và trận cơ, cho nên trận bàn và trận cơ chính là hết thảy căn bản, hắn gọi là... Phần cứng.“
"Ba thứ này, từ bề ngoài đến bên trong, do linh khí và linh lực cấu kết."
Tiêu Nguyệt cười nói: "Nghe qua cái kiến giải đó cũng không có chỗ nào cao minh."
"Bần đạo vốn cũng là cảm thấy như vậy, nhưng lúc nghe Bình An tiểu hữu nói tiếp, lại có cảm giác thể hồ quán đỉnh.”
"Phân chia như vậy, là căn bản cách phá trận của hắn mà thôi."
Nhan Thịnh trưởng lão lắc đầu cười khổ:
"Hắn nói...Trong trận pháp thì sát trận khó giải quyết nhất, nó tụ tập lực lượng đại trận chém vào người trong trận, chỉ có thể tránh né hoặc là ngạnh kháng.”
"Mê trận và khốn trận có chút gân gà.”
"Hễ là trận pháp, tất có trận cơ, trận cơ chính là tiết điểm giao hội linh lực trong trận, chỉ cần nghĩ biện pháp làm rõ lộ tuyến linh lực vận hành tầng dưới chót, sẽ có thể tìm được chỗ chôn dấu trận cơ.”
"Mà trong trận pháp, công dụng của từng trận cơ đều khác biệt, ngũ hành liên kết cũng là khác biệt, phân biệt rõ trận cơ sẽ có thể biết mình ở trong vị trí càn khôn nào của trận pháp….Như thế không cần tiếp xúc trận cơ, chỉ cần phán đoán đặc tính bản thân trận cơ là đủ rồi.”
"Hắn lấy tâm đắc trận pháp hơn nửa kiếp này của bần đạo, chính là vì nghiên cứu trận cơ, ghi nhớ các loại đặc tính của trận cơ.”
"Ngoài ra, Bình An tiểu hữu còn tổng kết ra 36 quy luật giống như luyện chế trận cơ, hơn 300 biến hóa nhỏ, lại căn cứ đặc tính bản thân trận cơ của các loại trận pháp để phân loại..."
Vi Viêm Tử đột nhiên nói: "Hắn bắt đầu đi rồi!"
Hai vị trưởng lão Nhan Thịnh và Tiêu Nguyệt cúi đầu nhìn lớp kính trên mặt bàn, đã thấy Lý Bình An lấy ra một cái hộp gấm trong ngực, móc ra một cái la bàn dạng pháp khí ở bên trong.
Tiếp theo, Lý Bình An cất bước đi về phía trước, giống như nhàn nhã dạo chơi.
Một bước, hai bước.
Tiêu Nguyệt thấy hắn đi đến chỗ sâu trong mê trận, khóe miệng vui vẻ hiện ra vài phần khinh thường.
Ba bước, bốn bước.
Lý Bình An đột nhiên dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn chăm chú tới bãi cỏ trước mắt.
Ôn Linh Nhi kém chút nữa đâm đầu đụng vào trên lưng hắn, nhưng bị một cỗ pháp lực ngăn cản ở trước ba thước.
Lý Bình An mỉm cười, đánh một chưởng về phía trước, mây mù hơi nhiễu loạn, la bàn trong tay hắn phát ra tiếng vang ông ông.
Hắn xoay người theo đường đi ra bước thứ năm, sau đó nhắm hai mắt lại, lướt ngang hai bước trùng lập về trước.
Sương mù dày đặc phía trước nổi lên từng điểm huyết quang.
Tiêu Nguyệt trên mây hơi có chút giật mình.
Trong trận, Lý Bình An quay đầu đưa mắt nhìn Ôn Linh Nhi bên cạnh, cười nói: "Đạo hữu đi trước."
Ôn Linh Nhi vẻ mặt buồn rười rượi, cúi đầu đi vào trong sương mù dày đặc.
Lý Bình An cẩn thận cảm ứng, cất bước đi theo, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh đinh đinh đang đang;
Chân phải hắn giậm xuống đất, sương mù dày đặc trước mắt lập tức đột ngột biến mất không thấy gì nữa, chiếu vào trong mắt là một tòa quặng mỏ nằm ở trong rừng sâu.
Nói là quặng mỏ, thật ra chính là một cái hố to, mấy trăm phàm nhân thanh tráng mặc áo ngắn, cẩn thận đào cuốc khoáng thạch trong đáy khoáng, tìm kiếm vật trân quý trong những tầng đá.
Khai thác mỏ vì tiên môn, là chức trách trọng yếu của những phàm tục tiên triều này.
Lý Bình An và Ôn Linh Nhi đứng ở biên giới quặng mỏ, hai người bọn họ rõ ràng đã kinh động đến vài tên tu sĩ Vạn Vân Tông trông coi ở chỗ này.
Trên mây, mặt của Nhan Thịnh trưởng lão tràn ngập vui vẻ, chân mày lá liễu của Tiêu Nguyệt nhíu chặt.
Vi Viêm Tử cười híp mắt nói: "Ta cũng không thể chỉ ma luyện tiểu đệ tử, không cho tiểu đệ tử điểm chỗ tốt, ngài nói đúng không."
Tiêu Nguyệt ôn nhu nói: "Đây là tự nhiên, hôm nay ngược lại là mở rộng tầm mắt, vị Bình An tiểu hữu này thật sự có vài phần bất phàm."
Mặt đất xuất hiện một chút rối loạn.
Vài tên tu sĩ ẩn núp trong quặng mỏ, chờ đợi cái gọi là 'Tà tu' nhô đầu lên, có một nam tu trung niên nhịn không được hô to:
"Bình An! Bình An?"
Lý Bình An đột nhiên cười.
Là Trần đạo trưởng.