Lý Bình An nghiêm trang nói:
"Không phải ngài cứ một mực giục ta kết hôn sinh con sao? Về sau ta muốn đi tu hành, nếu như ngài thích hài tử, không bằng tự mình tạo ra mấy đứa, ta không có bất cứ ý kiến gì về việc ngài tái giá sinh lão nhị!"
"Phì! Ngươi tên hỗn tiểu tử này!"
Lý Đại Chí cũng đã quên mất, lúc đó lão là vì ngượng ngùng, hay là bởi vì cảm thấy mặt mũi của mình mà không nhịn được, cầm đế giày đuổi theo nhi tử đã 24~25 tuổi chạy khắp phòng.
Trong lòng Lý Đại Chí tự nhiên hiểu rõ, nhi tử an bài hết thảy, là vì để cho lão có thể an ổn dưỡng lão.
Năng lực của nhi tử lớn hơn so với lão tử ta, cũng là một việc kiêu ngạo trong lòng Lý Đại Chí.
Nhưng nghĩ đến nhi tử sẽ lập tức đi tu tiên, không nói trước tương lai mấy chục năm không thấy được mặt, chính mình lúc lâm chung có lẽ cũng là một thân một mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bất đắc dĩ...
Cô độc tha hương nơi đất khách, mỗi lần lễ tới nhớ người thân.
Ài!
Xuyên không và chẳng xuyên không, có cái gì khác nhau sao? Cuối cùng đều là mẹ goá con côi lão nhân ở lại trên quê nhà mà thôi.
"Lão gia, đường phía trước bị chặn rồi."
Lý Đại Chí thu hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, đoạn đường phía trước đã là người ta tấp nập, có thể nhìn thấy từng đứa nhỏ đang bị gia trưởng nhà mình lôi kéo, tiến đến Đăng Tiên Đài trong thành.
Gần Đăng Tiên Đài, Lý Đại Chí liếc mắt liền có thể thấy được thân ảnh quen thuộc.
Trong hàng ngũ đám trẻ có duy nhất một thanh niên mặc cẩm y đứng đấy, ít nhiều cũng có chút hạc giữa bầy gà; mơ hồ còn có thể nghe thấy chung quanh có không ít người chỉ trỏ đối với vị người trưởng thành duy nhất này, nói ra một chút lời chế nhạo.
Đó chính là Lý Bình An.
Lý Đại Chí lập tức mặt mày hớn hở.
Thứ mà lão đắc ý nhất, thật ra chính là bộ túi da tốt của nhi tử mình, tương tự như lão lúc còn trẻ.
...
'Vẫn là không khỏi có chút khẩn trương.'
Lý Bình An nhìn về đài cao phía trước, đáy lòng nhẹ nhàng chẹp một tiếng.
Hắn không thích loại cảm giác vận mệnh của mình, lại đặt vào trong tay người khác như thế.
Nhưng dưới điều kiện trước mắt, đây là lối tắt duy nhất để hắn bước lên tiên đồ, hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này.
Nhưng chung quy vẫn luôn có người lên giọng đặt điều, cố ý kể một ít gốc gác chế nhạo mộng tưởng của người khác:
"Lý thiếu gia! Ngươi lớn như vậy mà chưa từng đi trắc nghiệm qua thể chất sao? Hay là mặt dày mày dạn, mơ mộng hão huyền, lại muốn trộn lẫn thử một lần nữa xem sao?"
"Không nghe người ta nói sao? Tu tiên nhất định phải bắt đầu từ trước 12 tuổi, khi đó còn một ngụm Tiên Thiên Khí, người trưởng thành rồi, vậy Tiên Thiên Khí cũng tản đi mất rồi."
Có một tên đại hán cường tráng mặc đúng một chiếc áo ngắn cười gọi: "Huynh đệ! Ngươi có còn đồng chân không đấy? Tu tiên phải bắt đầu tu từ đồng tử đồng nữ, chúng ta cũng không có bị mù đâu nhé!"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
Lý Bình An bình tĩnh đứng ở trên đài, mắt điếc tai ngơ, nghe mà không thấy.
Hắn đã mời Trần đạo trưởng nhìn giúp mình rồi, xác định hắn có cơ hội tu hành, chỉ là tư chất cũng không tính xuất sắc, lại bởi vì cất bước muộn, cánh cửa Tiên Thiên đã bế tắc, mấy năm trước cũng đã không còn nguyên dương nữa, thành tựu sau này cũng sẽ không phải rất cao.
Nhưng miễn là có cơ hội là được.
Chỉ cần có thể bước lên cánh cửa tiên đồ, sau này cố gắng gấp bội, lăn lộn một chuyến không có hối tiếc là được.
Còn về lực công kích của những tiếng nghị luận bên dưới, cái này so với hắn kiếp trước thường lăn lộn trên ‘Đại vũ đài tổ an'* căn bản không đáng là cái gì cả.
*Tổ an: Ngôn ngữ trên mạng, chỉ những người mắng chửi người khác trong game lol (liên minh).
Lý Bình An đang nghĩ trong lòng như vậy, lại nghe sau lưng truyền tới một tiếng thét to:
"Hả! Lý đại chưởng quỹ, hôm nay ngài cũng tới để tham gia náo nhiệt sao?"
Tùy theo mà đến, chính là giọng nói mà Lý Bình An vô cùng quen thuộc:
"Xin các vị chớ trách, xin các vị chớ trách! Hai người phụ tử chúng ta vốn là sống và săn bắt ở trong hoang dã, chưa hề biết tới tiên duyên, không có kiến thức, trước đây mới bỏ lỡ cơ duyên tu tiên, thật sự là tiếc hận của cuộc đời!"
Lý Bình An quay đầu nhìn lại, khóe miệng lộ ra thêm vài phần mỉm cười.
Hắn nghe phụ thân tiếp tục cởi mở cười nói:
"Hôm nay ta tới đây cũng không phải chỉ để xem con mình tham gia khảo thí, chính bản thân ta cũng muốn tới thử xem sao!”
"Ai nói lớn tuổi không thể cầu tiên duyên chứ?”
"Các vị ở đây! Hơi tản ra chút, có một vị tính một vị, đều đi tới Túy Tiên lâu của ta, mỗi vị! Một bình trúc trà tốt nhất, lại thêm hai lượng hảo tửu, hai đĩa món mặn!"
"Hay!"
Nam nữ xung quanh ồn ào một trận.
Phụ thân Lý Đại Chí hai tay bọc trong tay áo, cười ha hả đi đến trước mặt Lý Bình An, chớp chớp mắt với nhi tử.
Lý Bình An nhỏ giọng thì thầm: "Phụ thân, ta tự mình tới là được rồi, ngài đi ra làm cái gì chứ."
Phụ thân vịn bụng nheo mắt lại, thấp giọng nói: "Ta cũng báo danh nữa nha."
Lý Bình An cười nói: "Ngài cũng muốn tu hành? Vậy càng tốt, chúng ta còn có cơ hội làm sư huynh đệ."
Phụ thân 'Nào' một tiếng, sau đó chậm rãi nói:
"Ta tu cái gì mà tu chứ, một nửa thân thể cũng sắp xuống mồ rồi.”
"Nhưng ta đứng cùng ngươi thế này, ngươi đã không còn là người lớn tuổi nhất ở nơi đây nữa rồi.”
"Phụ thân của ngươi da mặt dày, không sợ mất mặt... Nhìn phía trước, bảo trì mỉm cười, lưu lại ấn tượng tốt cho tiên nhân trên đài, nói không chừng phía trên lại có người là sư phụ sau này của ngươi đấy."
Lý Bình An than nhẹ trong lòng, mời phụ thân đứng trước mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, để cho tâm cảnh quy về thản nhiên.
Lưu vân thoảng qua tai, cần gì để ý tiếng thế tục.
Keng!
Trên đài cao phía trước, đạo đồng gõ một tiếng vào chiếc chiêng đồng, dùng giọng nói trẻ thơ thanh thúy hô:
"Người nào nghe thấy tên, tận lực đi lên trước đài.”
"Nếu không có tiên duyên pháp, không cần thiết dây dưa nhiều.”
"Đi lên đài không cần nhiều lời, thò tay đụng vào vấn thiên thạch phía trước, vận khí và tư chất bản thân, chớp mắt là rõ ràng."
Keng!
Hai tiếng chiêng vang.
Đạo đồng hô tên họ lên, hài đồng có tên xếp ở vị trí đầu tiên trong Uyển An Thành cúi đầu đi về phía trước.