Lý Bình An chăm chú nhíu mày, biểu cảm cũng có chút lạnh.
Chẳng lẽ Trần đạo trưởng đã gặp không may, bị người này tính kế?
Lúc nữ tu bên trong nhìn thấy Lý Bình An, đạo tâm cũng có chút lên xuống bất định.
Cũng không phải bị lời nói lúc trước của Lý Bình An hù dọa, ngược lại là. . .
'Đây là tướng mạo sẵn có của hắn sao? Rất tuấn tú nha.'
Ôn Linh Nhi kéo hai cánh cửa gỗ ra, tiếp tục sắm vai thiếu nữ ngây thơ vô hại, váy ngắn trên người dài tới đầu gối, một đôi đùi ngọc trắng nõn không hề dư thừa đồ trang trí.
Trang phục cũng thoáng khác biệt so với nữ tu tầm thường, chân nàng xỏ 'Giầy rơm' sợi ngọc bện thành, còn có thêm gót chân rõ dày.
Cặp mắt hạnh của Ôn Linh Nhi sáng lóng lánh, ôn nhu nói qua: "Nhìn khí tức của ngài, hẳn cũng là đệ tử Vạn Vân Tông đúng không?"
"Ta đến từ Vạn Vân Tông," Lý Bình An cau mày nói.
"Trần đạo trưởng là sư phụ ngươi?"
"Ừa nha!"
"Ta cùng với Trần đạo trưởng vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, mà bây giờ sau khi từ biệt ba năm, không ngờ rằng Trần đạo trưởng lại nhiều hơn một vị đệ tử Ngưng Quang cảnh!"
Ánh mắt Lý Bình An hơi có chút bức người.
Ôn Linh Nhi điềm tĩnh giải thích:
"Ngài chớ hiểu lầm, ta vừa mới bái sư hai năm gần đây thôi.”
"Trước đây ta một mực tu hành trong phường trấn giáp Đông Hải, làm việc ngay ở cửa hàng đan dược của Vạn Vân Tông chúng ta, được công pháp tu hành ngoại môn, tu hành mấy chục năm nhưng cũng vẻn vẹn được đạo quả như vậy.”
"Nghe nói gia sư có cơ hội thành tiên, cũng là tu hành trong sơn môn, cho nên ta đã nhờ không ít quan hệ, mới được nhận làm đệ tử của sư phụ.”
"Chỉ đợi sư phụ trở về bên trong môn phái, ta cũng có thể cùng nhau trở về môn phái, được vào tiên sách. . .”
"Chẳng qua là vì tiền đồ mà thôi."
Nói xong, lông mày nhỏ nhắn của Ôn Linh Nhi rủ xuống, thân thể khéo léo run nhè nhẹ, lại cúi đầu than nhẹ.
Tâm niệm của Lý Bình An cấp chuyển, biểu cảm dần dần hòa hoãn.
Hắn nói: "Nghe những lời này của ngươi ngược lại cũng không giống như giả bộ, có bằng chứng hay không?"
"Tất nhiên là có."
Ôn Linh Nhi lấy ra mấy vật —— vài trang sổ sách của một cửa hàng đan dược trong một phường trấn Vạn Vân Tông, một chút bình ngọc đánh ký hiệu Vạn Vân Tông, ngọc điệp thân phận cửa hàng đan dược.
Lý Bình An quyết định dò xét hư thật đối phương một chút, khóe miệng lộ ra vài phần nụ cười.
Hắn nói: "Ngược lại là ta trách lầm đạo hữu rồi, không biết Trần đạo trưởng đã đi nơi nào, khi nào có thể trở về?"
Ôn Linh Nhi vội nói: "Hôm trước gia sư nhận được tin gấp, nói là có một đám tà tu theo dõi chung quanh một tòa linh quáng gần đây, linh quáng kia có khoảng 1000 phàm nhân làm việc, lại chỉ có bốn vị tu sĩ bên trong môn phái đóng giữ, thế nên mời gia sư gấp rút tới đó tiếp viện. . . Chúng ta cũng đừng tự thoại ở đây nữa, nếu không để sư phụ biết rõ, sẽ lại mắng ta không biết lễ nghĩa nha, mời ngài vào bên trong."
"Đa tạ."
Linh thức của Lý Bình An sớm đã dò xét vài lần trong ngoài đạo quán, chắp tay, đi theo nữ tử này vào trong đạo quán.
Tiểu viện đạo quán sạch sẽ, mặt đất trải thành đá xanh, có một chút cỏ xỉ rêu làm đẹp, trung tâm sân là một cái hồ cá bảy thước vuông, hơn 10 con cá chép thanh nhàn dạo chơi dưới lá sen.
Lý Bình An cười nói: "Viện này ngược lại không có bất kỳ biến hóa nào so với lần đầu ta đến cả."
Ôn Linh Nhi bước nhanh đi tới nhà bên cạnh pha trà.
Lý Bình An quen thuộc ngồi xuống ghế đá trước cửa, quay đầu nhìn chăm chú tới bóng lưng Ôn Linh Nhi.
Dáng người nàng thật ra không cao, thắng ở nhanh nhẹn đáng yêu, tỉ lệ chân và người cũng khá tốt.
Lý Bình An đột nhiên hỏi: "Trần đạo trưởng không có nhắc tới ta với ngươi sao?"
Thao tác pháp khí thạch lô của Ôn Linh Nhi không hề dừng lại, cười nói: "Ta vừa bái sư không lâu, sư phụ rất ít nhắc tới hảo hữu của mình với ta, nên xưng hô với ngài như thế nào?"
"Lý Bình An, cũng giống như đạo hữu, chưa bái nhập ngoại môn."
Lý Bình An cười nói:
"Hôm nay ta làm nhiệm vụ thí luyện ngoại môn, vận khí không tệ, rút thăm được nhiệm vụ thí luyện vô cùng đơn giản, chính là đưa một phong thư cho Trần đạo trưởng.”
"Nếu như có thể thuận lợi thông qua, ta cũng coi như là đệ tử của Vạn Vân Tông rồi."
"Thật là khiến cho người ta hâm mộ nha."
Ôn Linh Nhi bưng khay trà chầm chậm đến, cười hàn huyên:
"Ta thấy đạo hữu tuổi tác có lẽ không lớn, đã có tu vi Ngưng Quang cảnh rồi sao? Đạo hữu thi triển một chút pháp thuật che lấp bản thân, ta ngược lại là thấy không rõ.”
"Theo lý thuyết, đạo hữu tuổi trẻ tài cao như vậy, xứng đáng được tiên nhân chọn trúng thu làm đồ đệ mới đúng, tại sao lại cũng phải làm nhiệm vụ thí luyện ngoại môn?"
Ánh mắt Lý Bình An hơi lập lòe: "Nội tình trong này có phần phức tạp, cũng coi như là bị phụ thân ta liên lụy."
"Bị lệnh tôn liên lụy?"
Ôn Linh Nhi hạ thấp người châm trà, ngạc nhiên nói: "Lời này có nghĩa như thế nào?"
Lý Bình An bình tĩnh nói: "Gia phụ đã bái khai sơn tổ sư Không Minh đạo nhân bên trong môn phái làm sư phụ, bối phận tăng lên thành đệ tử của khai sơn tổ sư, bối phận của ta tự nhiên cũng bị kéo lên theo. Khả năng đám tiên nhân bên trong môn phái kiêng kị những thứ này, nghĩ đến cũng là cơ duyên của ta chưa tới."
Nói xong, hắn cầm chén nước trà trước mặt, trực tiếp đưa lên bên miệng.
Nụ cười trên mặt Ôn Linh Nhi cứng lại.
Đồ, đồ tôn của khai sơn tổ sư!
Đồ tôn của Kim Tiên lão tổ bên trong môn phái!
Người mà mình muốn hại bây giờ, lại là đồ tôn của khai sơn tổ sư bên trong môn phái!