Mục lục
Tiên Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Bình An làm bộ muốn uống nước.

"Khoan đã! Đại nhân!"

Ôn Linh Nhi giơ tay lên muốn đoạt chén trà, động tác lại bị cưỡng ép dừng lại, cả người giống như là run run, tiếng nói nũng nịu cũng trở nên phát run:

"Đạo, đạo hữu! Trà này là trà đêm qua!"

"Hả?"

Lý Bình An ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Linh Nhi, nhưng chỉ đưa đến chén trà tới trước mũi, dùng một tay khác nhẹ nhàng quạt.

Hắn nhìn như là đang ngửi mùi vị, trên thực tế đã dùng lực lượng phong bế miệng mũi từ trước, cười mỉm đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Linh Nhi.

Giờ phút này, Ôn Linh Nhi cảm giác mình giống như là đứng ở dưới mặt trời vậy, đạo tâm cũng có chút hoảng hốt.

Nàng đây là, bị quấn vào bên trong tranh quyền tầng cao nhất bên trong môn phái?

Lý Bình An hỏi lại: "Đạo hữu xưng hô như thế nào?"

"Linh Nhi. . . Ta là Ôn Linh Nhi."

Ôn Linh Nhi ứng biến ngược lại cũng không tệ, tuy bị Lý Bình An nhiễu loạn tâm thần, nhưng giờ phút này cũng lập tức lộ ra vài phần mỉm cười: "Chưa từng nghĩ qua, ngài lại có xuất thân như vậy."

"Dính ánh sáng của phụ thân mà thôi."

Lý Bình An nói:

"Trên đường ta tới đây cũng có chút việc vui, gặp một lão phụ tự xưng là mẫu thân của đệ tử nội môn Vạn Vân Tông ta.”

"Lão phụ nọ muốn tự sát, nói là nhi tử bất hiếu, không muốn sống nữa.”

"Ta thấy vô cùng thú vị, đã cố ý trêu chọc lão nhân gia một chút.”

"Lão phụ kia cho là mình ngụy trang không tệ, nhưng trên thực tế ngay cả chi tiết cơ bản nhất cũng không làm tốt, bị ta liếc mắt là nhìn thấu.”

"Nếu như nàng thật sự đã một kiện tuổi tác, nhi tử lại bất hiếu, sao sắc mặt có thể hồng nhuận phơn phớt như thế, thân hình lại khỏe mạnh đến vậy, ngay cả …pha trà cũng khó ngửi thế này."

Lý Bình An ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Linh Nhi: "Đạo hữu cảm thấy như thế nào?"

Ôn Linh Nhi theo bản năng lui về phía sau nửa bước, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trừng mắt nhìn Lý Bình An, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phần lớn là xoắn xuýt cùng mờ mịt.

Nếu như Lý Bình An nói ra lời này trước khi nhắc tới phụ thân, giờ phút này Ôn Linh Nhi đã muốn bạo khởi chất vấn lại.

Nhưng bây giờ, nàng không dám.

"Ôn Linh Nhi đạo hữu, không muốn nói gì với ta sao?"

Lý Bình An bảo trì mỉm cười ôn hòa, giọng nói vẫn không vội không chậm như trước:

"Nếu như lời đạo hữu nói ở ngoài cửa đạo quán là thật, vậy đạo hữu đã trải qua mấy chục năm ở trong nhân thế, có lẽ hiểu rõ xem xét thời thế là như thế nào mới đúng.”

"Ngươi nói là mình đến từ giáp Đông Hải, giáp Đông Hải có phần hẹp dài, có lớn nhỏ hơn 1200 phường trấn, Vạn Vân Tông ta có mấy trăm cửa hàng, đa phần tụ tập ở giáp Đông Hải, trong trung đoạn chỉ có hơn mười phường trấn.

"Giày trên chân ngươi cũng không thấy nhiều ở Đông Châu, ngược lại có phần thịnh hành ở hải ngoại núi tiên Doanh Châu, trong vài toà phường trấn thành lớn cách Doanh Châu gần nhất, vừa vặn có đại phường trấn mà Vạn Vân Tông ta cùng những nhà tông môn khác cùng chung nắm quyền.”

"Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là tu hành ở đó?"

Ôn Linh Nhi cố gắng lộ ra nụ cười cứng ngắc nói: "Kiến thức của ngài thật sự là rộng rãi, thân tu hành bên trong môn, lại biết vạn dặm bên ngoài."

"Ưa thích đọc chút ít tạp thư mà thôi."

Lý Bình An khẽ thở dài tiếng:

"Ngươi đã không phủ nhận, ta cũng đại khái biết được, tiên nhân trên đỉnh đầu là người nào.”

"Chấp chưởng giả của những cửa hàng kia là trưởng lão ngoại môn Tiêu Nguyệt tiền bối, bên trong môn phái có xưng hô là Tiêu tổng quản, có sư là Kim Tiên bên trong môn phái, cho nên không sợ đắc tội phụ thân ta.”

"Nghĩ tới chuyện hôm nay, tám phần là những cao nhân tin vào lời đồn đãi nhảm nhí, cho là phụ thân ta sẽ trở thành chưởng môn kế nhiệm bên trong môn phái, mời nàng ta ra mặt đến gia tăng cho ta một chút khó khăn thí luyện.”

"Đối với ta mà nói, thí luyện ngoại môn thành công hay không, không có ảnh hưởng quá lớn, kết quả xấu nhất, chỉ là khiến cho phụ thân ta mất chút mặt mũi mà thôi.”

"Nhưng ngươi thì sao? Ôn đạo hữu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Linh Nhi trở nên trắng bệch.

Nàng ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấp giọng nói: "Đạo hữu không nên ăn nói bậy bạ. . . Ta, ta không hề biết tới những thứ này."

Lý Bình An đột nhiên hỏi: "Trần đạo trưởng có bị làm sao không?"

"Không sao cả! Nhất định là không sao! Gã ngay ở chỗ linh quáng!"

"Vậy đi thôi."

Lý Bình An đứng dậy, nhìn chăm chú vào hai mắt Ôn Linh Nhi, đột nhiên lại nở nụ cười:

"Ngươi cũng là môn nhân của Vạn Vân Tông ta, hôm nay chỉ là nghe lệnh hành động, ta cũng không cần nhất quyết làm cho ngươi quá mức khó xử.”

"Nguyên bản ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào, bây giờ cứ đưa ta đi chỗ đó.”

"Nghĩ đến, đây chẳng qua là Tiêu trưởng lão muốn khảo thí dạy dỗ tiểu đệ tử như ta một chút mà thôi."

Nói xong, Lý Bình An lấy quả ngọc phù kia ra, đặt lên trên mặt bàn trước mặt.

"Đây là thư tín bên trong môn phái cho ta, ta để ở nơi này coi như là đã giao cho Trần đạo trưởng, nếu như Trần đạo trưởng không nhìn thấy nó, ta sẽ mời người bên trong môn phái nghiêm túc điều tra việc này."

Ôn Linh Nhi nhẹ nhàng chớp mắt.

Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần.

Người trước mắt này đi một vòng lớn như vậy, tựa hồ chỉ là muốn bảo vệ Trần Cung Mẫn bình an không có việc gì?

Lý Bình An ngẩng đầu nhìn đám mây Tiêu Nguyệt ẩn núp, xa xa chắp tay, cũng không nhiều lời.

Trên mây, Tiêu Nguyệt chăm chú nhíu mày.

Nàng ta thế mà lại bị Lý Bình An này khám phá?

Người này vậy mà chủ động nói ra Kim Tiên lão tổ phía sau phụ thân hắn, chỉ dùng dăm ba câu đã chế trụ nàng ta, để cho tất cả tính kế của nàng ta đều không còn ý nghĩa. . .

Tiêu Nguyệt chợt nghe thấy tiếng dẫn âm, lại là Nhan Thịnh trưởng lão chủ động hô hoán, mời nàng ta cùng nhau đáp mây bay xem lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK