Mục lục
Tiên Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tất nhiên có thể."

Lý Bình An tiếp tục cười nói:

"Trưởng bối ban thưởng, không dám từ chối, trưởng lão làm khó đệ tử, cũng là vì giúp cho tâm tính của đệ tử cứng cáp hơn, ít gặp trắc trở trên đường tu tiên hơn.”

"Chỉ là, trước đây mỗi lần nghe thấy gia phụ nhắc tới Tiêu trưởng lão, không khỏi đều là những lời ca ngợi tán thưởng.”

"Gia phụ thường nói, Tiêu trưởng lão không chỉ có năng lực xuất chúng, càng là điềm đạm như nước, huệ chất hoa tâm, tính tình cao nhã, phi phàm thoát tục.”

"Hôm nay vừa thấy...ặc, theo như lời của gia phụ, không khỏi chênh lệch quá nhiều.”

"Tiêu trưởng lão đối đãi với tiểu đệ tử Ngưng Quang cảnh là ta, lại chỉ là lấy mạnh ép yếu, quả thực khó làm đệ tử tin phục."

Tiêu Nguyệt mím môi nhíu mày.

Lý Đại Chí quả thật lén lút nói nàng như thế?

Lý Bình An tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lại nói: "Gia phụ còn nói, các trưởng lão ngoại môn trong môn phái, luận tài cán, luận bổn sự, Tiêu trưởng lão đều là có thể xếp ba thứ hạng đầu. Chỉ tiếc là gia phụ và Tiêu trưởng lão đều là xa xa đối mặt hai lần, không thể tìm được cơ hội kết giao cùng Tiêu trưởng lão, thật là tiếc nuối."

"Đã được phụ thân ngươi xem trọng rồi."

Mắt phượng Tiêu Nguyệt hơi híp lên, lạnh nhạt nói:

"Ngươi cũng không cần miệng lưỡi trơn tru, mở miệng là nhắc tới phụ thân của ngươi nữa.”

"Những người khác sợ phụ thân ngươi, ta thực sự không quan tâm lắm, ta cũng không phải thật sự muốn làm khó ngươi.”

"Như vậy đi, vật này tặng cho ngươi, coi như là khen thưởng ngươi vượt qua mê trận, khỏi có ai đó nói ta chanh chua, chỉ biết ma luyện đệ tử."

Tiêu Nguyệt nhẹ vẫy tay, một nhúm tiên quang rơi xuống chỗ Lý Bình An.

Lý Bình An đưa hai tay về phía trước, vừa vặn tiếp được hộp gấm kia, cẩn thận đảo linh thức qua, chỉ thấy trong hộp gấm là một cây linh thảo tản ra tiên quang vàng nhạt.

Đây chẳng phải là... Thiên Nguyên Hồn Thổ Thảo?

Nhìn đặc thù của rễ cây, ít nhất cũng là 5000 năm!

Đây là chủ dược luyện chế Bổ Thiên Đan hành thổ, là dược liệu hiếm quý mà Lý Đại Chí tìm hồi lâu cũng không tìm được!

Đối với người ngũ hành thiếu thổ như Lý Bình An mà nói, cái này không khác gì một phần đại lễ rất lớn.

Chỉ là chưa từng nghĩ tới, phần đại lễ này lại xuất ra từ tay Chân Tiên ở lập trường đối lập.

Cái này?

Tiêu Đại tổng quản làm thế này là có ý gì?

Cố ý thể hiện tốt với phụ thân, muốn đặt cược cả hai bên?

Tiêu Nguyệt giơ tay lên triệu hoán: "Linh Nhi, trở về đi. Ngươi cuối cùng vẫn là quá mức non nớt, bị Bình An tiểu hữu trước sau đùa giỡn mấy phen, cũng không coi là chuyện lớn vào đâu."

Ôn Linh Nhi vội vàng vâng dạ, trực tiếp bay đến bên người Tiêu Nguyệt.

Khóe miệng Lý Bình An nhẹ nhàng run rẩy.

Hắn đùa giỡn lúc nào?

Nhưng mà, vừa chịu đại lễ của vị Tiêu tổng quản này, Lý Bình An cũng sẽ không trả lời một cách mỉa mai.

Hắn nhìn qua thân hình nữ tu nhỏ nhắn xinh xắn, lại thấy đối phương đang ủy khuất đáng thương mà nhìn về phía mình, giống như là bị thiên đại ủy khuất.

Lý Bình An giơ hộp gấm lên, hô to: "Đa tạ trưởng lão thưởng bảo!"

Tiêu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, tùy ý quét qua ống tay áo, đưa theo Ôn Linh Nhi bay lên trên không, trực tiếp bay đi về phía đông.

Mấy tu sĩ chung quanh lần nữa xông tới phía Lý Bình An.

Giờ phút này, không riêng gì Trần Cung Mẫn đạo trưởng, trong ánh mắt mấy người còn lại nhìn Lý Bình An, đều nhiều hơn một chút 'Ánh mắt của Vi Viêm Tử'.

...

Cùng lúc đó.

Vạn Vân Tông, Thải Vân Phong, mười mây tòa lầu nhỏ lịch sự tao nhã phân bố bên ngoài một mảnh rừng tùng.

Mục Ninh Ninh đổi một thân quần áo luyện công thoải mái dễ chịu, đứng bên cửa sổ thoáng xuất thần nhìn về phía chủ phong.

Bình An sư huynh đã rời núi gần nửa tháng.

Nàng cũng không biết mình bị làm sao, biết rõ thân phận của Bình An sư huynh đặc thù, môn phái tất nhiên sẽ bảo hộ cho Bình An sư huynh chu toàn, sư huynh cũng chỉ là đi giao một bức thư mà thôi, theo lý mà nói sẽ không có sự tình phiền toái gì;

Nhưng giờ phút này chỉ cần vừa nghĩ tới Bình An sư huynh đã trở về phàm tục, đáy lòng Mục Ninh Ninh vẫn cảm thấy phiền muộn.

"Ninh Ninh tới đây, vi sư giảng đạo cho ngươi."

Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, Chân Tiên Thanh Nhứ xõa tóc dài, chỉ mặc một kiện váy sa mỏng nhu hòa, động tác ưu nhã ngồi trên bồ đoàn.

Mục Ninh Ninh hạ thấp người hành lễ với sư phụ, khóe miệng hơi phồng lên ngồi trở lại bồ đoàn của mình.

Thanh Nhứ cười nói: "Lại nhớ mong tới Bình An sư huynh của ngươi?"

"Sư phụ, ngài đừng nói như vậy."

Mục Ninh Ninh thở dài:

"Chẳng lẽ thật sự không có ai muốn nhận Bình An sư huynh làm đồ đệ sao? Tuy rằng tư chất của Bình An sư huynh bình thường, nhưng ngộ tính rất cao, những người khác không biết, sư phụ ngài chắc đã biết rõ..."

"Bái sư hay không, toàn bộ bằng cơ duyên, cơ duyên của hắn chưa tới mà thôi."

Thanh Nhứ khẽ lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần sủng ái, ấm giọng nói:

"Ngươi qua lại cùng hắn rất sâu, như này tất nhiên là tốt, nhưng Ninh Ninh ngươi cần hiểu rõ một chút...”

"Căn cứ lời đồn, phụ thân của hắn đã được bên trong môn phái liệt vào hậu tuyển chưởng môn, nếu như tương lai người này có thể tu đến Nguyên Tiên cảnh, có thể hô phong hoán vũ bên trong môn phái.”

"Bây giờ đã có không ít lời đồn đãi, nói ngươi là vì leo lên phụ thân của hắn, cho nên mới qua lại cùng với hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK