Cứ, cứ như thế đã đi ra rồi hả?
Khi Ôn Linh Nhi nhìn thấy quặng mỏ phía trước, đầu óc cũng trở nên có chút mơ hồ.
Nàng muốn đợi sư phụ dẫn âm, nhưng vị thanh niên bên cạnh đã lướt về phía trước, hành lễ cùng với mấy vị tu sĩ đồng môn tới đón phía trước.
Ôn Linh Nhi chỉ có thể kiên trì đuổi theo, cúi đầu đi theo sau lưng Lý Bình An.
Có một vị trung niên đạo nhân mặt trắng không râu, thân mặc đạo bào rộng tay dưới trắng nhuộm mực, lúc này vẻ mặt có phần kích động, cao thấp quan sát Lý Bình An, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Cuối cùng thì ngươi cũng đã tu tiên rồi! Ha ha ha!"
"Mới chỉ ba năm! Thế mà đã bước vào Ngưng Quang cảnh! Bần đạo đã nói mà! Bần đạo đã nói sẽ không nhìn lầm ngươi mà! Ha ha ha ha!"
Môn nhân Vạn Vân Tông đóng giữ nơi đây không hề biết tới sự tồn tại của Lý Đại Chí.
Bởi vậy có thể nhìn ra, Vạn Vân Tông đối với việc giữ bí mật bên trong quả thật coi như cũng không tệ.
Lý Bình An cởi mở cười đáp: "Gặp chút cơ duyên, nhận được chút chiếu cố, nhưng mà hết thảy tiên duyên, toàn bộ đều nhờ Trần đạo trưởng chỉ điểm năm đó."
"Đừng hàn huyên ở chỗ này nữa!"
Có tu sĩ đứng một bên nghiêm mặt nói: "Chúng ta đi xuống phía dưới trốn cái đã, tránh đánh rắn động cỏ, dọa cho đám tà tu sợ chạy mất."
"Được."
"Bình An, còn có vị đạo hữu này nữa, các ngươi mau xuống đây! Che đậy khí tức bản thân một chút! Chúng ta đang mai phục một đám tà tu ở đây!"
Tiếng nói chuyện của mấy người cũng trở nên nhỏ hơn chút ít, chào hỏi Lý Bình An và Ôn Linh Nhi sau đó đi tới quặng mỏ ẩn núp.
Lý Bình An ngẩng đầu liếc mắt nhìn không trung...
Vị Tiêu tổng quản nọ không định hiện thân?
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng cười khẽ.
Một đám tiên quang màu vàng rủ xuống từ trên đám mây, ngưng tụ thành từng đạo cầu thang, giống như là tiên lộ lên trời vậy.
Thân ảnh đứng cuối tiên lộ có dáng vẻ thướt tha mềm mại, bộ dạng thùy mị trưởng thành.
Tiêu Nguyệt hạ chân bước xuống trên cầu thang, thấy tu sĩ phía dưới nhìn không chuyển mắt, thấy được thanh niên trai tráng phàm tục trong hầm mỏ kinh ngạc không phát ra tiếng.
Coi như là Lý Bình An đạo tâm vững như lão cẩu, sau khi ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên, trong mắt cũng lập tức lóe lên linh quang.
Vị a di này, khục, không phải, vị trưởng lão này... Đây chẳng phải là loại 'mặt minh tinh Hồng Kông' mà phụ thân mình kiếp trước ưa thích sao?
Tiêu Nguyệt trưởng lão quả thực là quyến rũ và trưởng thành.
Chiếc váy lụa mỏng trắng hồng mấy tầng để cho cặp đùi ngọc ưu mỹ thon dài như ẩn như hiện, phần eo nhỏ không chịu nổi một nắm tay giống như cành liễu non nớt.
Mà gương mặt của vị tiên nhân này cũng không có cảm giác thanh tú hay thanh nhã, chỉ là thuần túy xinh đẹp.
Nàng còn tu một chút mị thuật phụ trợ, chỉ đảo mắt nhìn qua, tu sĩ đạo tâm không cứng, tạp niệm bộc phát, từng thanh niên trai tráng phàm tục đã lộ ra bộ mặt si mê.
Chợt nghe vị Tiêu tổng quản này mỉm cười mở miệng, tiếng nói hơi ám muội:
"Các ngươi không cần cố ý né tránh nữa, tình báo có tà tu làm loạn là bổn trưởng lão cố ý truyền ra, chẳng qua là muốn tạo thêm một chút trắc trở cho thí luyện ngoại môn của Bình An tiểu hữu mà thôi.”
"Cho nên không có chuyện tà tu tới làm loạn đâu.”
"Ngọc không mài, không thành bảo, bổn trưởng lão cũng là suy nghĩ vì Bình An tiểu hữu.”
"Bình An tiểu hữu chắc là sẽ không trách ta chứ?"
Khi đang nói chuyện, nàng đã bước xuống độ cao hơn mười trượng; phía dưới làn váy có bạch vân che lấy, ngược lại cũng sẽ không sợ mạo hiểm ‘lộ hàng’ gì đó.
Phần lớn tu sĩ Vạn Vân Tông đều nhận ra Tiêu Nguyệt, giờ phút này vội vàng hành lễ: "Bái kiến trưởng lão!"
Lý Bình An cũng là cười chắp tay hành lễ.
Hắn chẳng những không phiền muộn, ngược lại dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn chăm chú tới Tiêu Nguyệt, giọng nói cũng là hoàn toàn nhu thuận.
"Trước đây ta còn lấy lòng tiểu nhân phỏng đoán Tiêu trưởng lão, còn tưởng là Tiêu trưởng lão là cố ý ngăn ta vào ngoại môn Vạn Vân Tông."
Lý Bình An đột nhiên xoay chuyển lời nói...
"Nhưng ta cẩn thận suy nghĩ, Tiêu trưởng lão có đạo quả Chân Tiên, chấp chưởng rất nhiều ngoài sản bên trong môn phái, cần gì làm khó một tiểu đệ tử vẫn còn chưa Trúc Cơ xong như ta chứ?”
"Trong này hẳn là có chỗ nào hiểu lầm, Tiêu trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy không đến mức bụng dạ hẹp hòi như vậy."
Yên tĩnh.
Tên tiểu đệ tử này không muốn sống nữa rồi hả? Trực tiếp mở miệng mỉa mai?
Tám chín tên tu sĩ gần xa đồng thời sửng sốt; Nhan Thịnh trưởng lão trên mây xém chút nữa bị khói thuốc làm cho sặc.
Vi Viêm Tử cũng cảm thấy kỳ quái.
Ngày bình thường Lý Bình An đều là hòa hòa khí khí, làm việc có phần lý trí, sao hôm nay lại trực tiếp mỉa mai Tiêu Nguyệt trưởng lão?
Tiêu Nguyệt mỉm cười nhìn chăm chú tên tiểu tu Ngưng Quang phía dưới, đáy lòng thầm nghĩ thú vị.
Lý Bình An dùng một đôi mắt thanh tịnh ngẩng đầu ngóng nhìn, khóe miệng mang theo vui vẻ.
Vào thời khắc này, thân hình của hắn có một loại cảm giác cao ngất không nói ra được;
Như tùng bách, giống như thanh trúc, như đá cứng đứng ở bên cạnh biển, dường như một kiện bảo kiếm trở vào bao, tản ra tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi ra thiên địa.
"Làm sao?"
Tiêu Nguyệt lạnh nhạt nói:
"Ta là trưởng lão ngoại môn, tăng thêm một chút trắc trở cho ngươi không được sao?"