Thành Đại La An Nam đô hộ phủ, người đời truyền tụng là thế Rồng cuộn Hổ ngồi, phía tả là núi Bạch Hổ, phía hữu là sông Tô Lịch, lại là vùng đất trung tâm giữa Đông-Tây-Nam-Bắc. Là một thế núi nguyên thủy kéo dài từ núi Côn Lôn phương Bắc xuống, hộ đủ yếu tố cấu thành Đại Cục.
Thành Đại La tức là Đại Can Long nơi hội đủ tam tài Thiên-Địa-Nhân. Tiết Độ sứ An Nam Cao Biền trong nhiều năm đi dò la tin tức phá hủy không biết bao nhiêu sinh khí Long Mạch của trời Nam. Hàng ngày dùng Nhân Diều Du bay khắp vùng An Nam tìm Long Mạch mà trấn yểm, Nhân Diều Du thực chất là một hình nhân bằng rơm sải đôi tay dài như đôi cánh con diều giấy, có dán đạo phù đen như đôi mắt bên trên đầu,bên lưng đeo Pháp Khí Kiếm Long Quyết.
Kiếm Long Quyết có được sau khi thành đạo của Cao Biền uy lực vô song, gặp Rồng giết Rồng, gặp Linh Thần (những vị thần có chức sắc nhỏ trong coi đất, sông núi) trảm Linh Thần, chỉ ngồi một nơi phi Nhân Diều Du dùng đạo pháp mà điều khiển, đến nơi nào gặp Long mạch lập tức dùng Kiếm Long Quyết từ trên cao mà chặt đứt.
Hắn tự thiết nghĩ vì sao ông trời ban cho vùng đất bé nhỏ này rất nhiều lợi thế phong thủy, nên đánh thức lòng tham không đáy của mình, muốn chiếm cứ vùng đất này cho riêng mình.
Từ thuở nhỏ hắn đã ôm mộng Bá Vương một cõi, trong tay không có binh quyền chỉ nhờ vào đạo thuật chính bản thân mà xây dựng cơ đồ. Không phải hắn ta hoan hỷ gì khi nhận chức tiết độ sứ An Nam này cho cam, mà là đã có dụng ý từ trước.
Nay qua phương Nam gặp được thế đất này nghìn năm có một, hắn ta như bắt được vàng trong tay không dễ bỏ qua, đứng nhìn thế đất vuốt râu cười lớn “Dù bất cứ giá nào cũng qui phục mảnh đất này trong tay, thời ta đã đến ta sẽ thực hiện giấc mộng Bá Vương, thế đất này là Dương Lai (khí dương phủ xuống), Âm Phụ (khí âm ngẩng lên đón), và Nhược (mềm), khí ngưng kết bên trên, tiêu tán bên dưới… hảo địa.. hảo địa…hahahaha”.
Cao Biền di chỉ về đất Bắc tấu trình với Vua Đường “An Nam có một dòng sông chảy ngược tại thành Đại La, sông chảy ngược là không tốt cho vận mệnh Thiên triều, sau này sẽ sinh ra Long, Lân, Qui, Phụng xuất hiện đại nhân kiệt gây nguy hại cho Phương bắc. Nay đã tìm thấy thế đất tốt dùng cách trấn yểm, hướng sinh khí về vương triều, an định Thiên Triều mãi trường tồn. Nhưng một mình hạ thần không thể thực hiện được”.
Nghe xong, Hoàng Thượng chuẩn tấu ban thưởng cho hắn vạn hộ hầu, điều thêm binh lính và một nhóm những quan sử thứ phong thủy theo sau để phù trợ cho Cao Biền làm đại việc.
Khi quay lại An Nam hắn cố tình mang theo một vật được giấu kín trong chiếc hộp gỗ quí, bên ngoài có chạm trổ hình rồng cẩn vàng, đó chính là tro cốt của Cao Thừa Minh phụ thân của mình, sau khi xây xong sẽ trấn yểm xuống nơi này, để con cháu họ Cao muôn đời sau được thành đế vương vạn kiếp.
Đứng trên núi Bạch Hổ nhìn xuống thế đất thành Đại La, bên cạnh là nhóm người thuộc Sứ Thử Quốc là cơ quan chuyên thực hiện nhiệm vụ bí mật cho Hoàng Đế, Cao Biền nói “Mấy năm nay ta ở đất An Nam ta đã bôn ba nhiều nơi, hoàn thiện ý chỉ Hoàng Thượng vẽ ra tấm Long Đồ Chí này, tiện tay cũng phá hủy không ít chủ khí Long Mạch tiềm tàng, đa số là nhỏ và lớn, chỉ còn nơi Đại La này các người nhìn xem.
Nơi đây có tam dải Long Mạch, ba con rồng này tạo thành một đại cục gọi là Liên Đế Long Tọa, tính theo vận khí thì giờ là lúc nó chuẩn bị khởi vận, kiếp nạn của giang sơn Thiên Triều đã cấp bách. Vận đã không khởi thì thôi, Long Khí của An Nam này, một khi vận trời khuấy động, Hoàng đế phương Nam xuất hiện, Thiên triều ta ắt nguy.”
Một người trong nhóm, dáng lùn mập bước ra nhìn xem thế đất, suy nghĩ hồi lâu rồi nói “Cao đại nhân nói chí phải, ta chỉ sợ liệu có kịp ra tay khi toàn bộ vùng rộng lớn này là nằm trên chính huyệt Chân Long, trước khi vận khởi phát động hay không? Tam dải rồng này vô cùng rộng lớn, lại có chư thần hộ vệ xem ra không đơn giản.”
Cao Biền đưa bàn tay ra trước mặt, từ trên vung xuống cười nói: “Chế Thần - Trảm Long.”
Lại nói về Hoàng Chỉ, sau biến cố trước đó. Qua đến Phương Bắc tìm con, nhưng bật vô âm tính, lòng thiết nghĩ mọi việc điều thuận theo ý trời, đó cũng là bài học sai lầm mà ai rồi cũng sẽ trải qua, dặn lòng sẽ chẳng bao giờ phạm phải.
Thuận tiện lưu lại trên Vân Hạc Sơn nơi từng gắn bó kỉ niệm hành đạo với Lưu Bá, giờ căn nhà hiu hắt còn đó, mà bóng Vi Sư đã không còn.
Mộ của Lưu Bá được chôn ngay phía trước ngôi nhà, Hoàng Chỉ đến bên ngôi mộ sư phụ, dập đầu khóc cạn nước mắt: “Đồ nhi quả thật làm chuyện không hay. Nghịch lời dạy của vi sư, làm cho ngài buồn lòng, nguyện từ sau này chuyên tâm làm việc tích đức, xin tha thứ cho con.” rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm cơn gió ngoài trời càng thêm lạnh thổi từng cơn, đang nằm bên ngôi mộ Hoàng Chỉ bổng cảm thấy ấm trong lòng như có ai sưởi ấm cho mình, ngồi bật dậy thì thấy Lưu sư phụ mặt áo đạo bào vàng, tay cầm phất trần lung linh đứng quay lưng lại phía mình nói: “Con đừng đau buồn quá, ta không hối hận vì đã nhận con làm đồ đệ, hãy nhớ những gì mà con đã nói trước khi muốn học đạo. An Nam cần con, hãy thay ta thế thiên hành đạo mà nối lại Long Mạch mà sư huynh con làm hại, nếu còn cố ý hãy thu phục cho ta. Hãy tranh thủ khí mạch nơi này mà tu luyện thêm Thiên Nhãn.”
Nói xong, quay lại nhìn Hoàng Chỉ mỉm cười rồi tan biến trong hư không. Sư phụ muốn nói Thiên Nhãn tức trong cuốn số 4 Ngọc Chiếu Định Châm.
Thiên Nhãn là chiêu thức khó nhất trong 7 cuốn, ngay cả vi sư còn không thể thấu hiểu hết, khi trong lúc tu luyện trước đây thường Hoàng Chỉ hỏi đến, giờ vi Sư muốn mình xem lại ắt có điềm chỉ đây.
Thiên Nhãn là gì? Là điểm nằm giữa hai chân mày, hay còn gọi là ấn đường, người bình thường còn gọi là con mắt thứ 3, vốn dĩ con mắt này đã có từ thời xa xưa khi con người bắt đầu xuất hiện trên dương thế này, nhưng do qua năm tháng con người sống không phải đạo, xa chánh đạo, kề tà ác, lương tâm vẫn đục nên nó ẩn đi, nên lâu dần không còn ai nghĩ nó có thật.
Khai mở thành công Thiên Nhãn sẽ thành bật thánh đạo, đoán được quá khứ 300 năm, tương lai 500 năm, thần giao cách cảm, giao tiếp qua không gian, và đánh thức thần linh và hổ trợ họ.Hoàng Chỉ giờ đả hiểu vì sao vi sư đã muốn mình luyện Thiên Nhãn là vậy.Rất khó khăn, nhưng với sự tinh thông của mình, lòng muốn chuyên tâm tu luyện mà đoái công chuộc tội, Hoàng Chỉ tập trung hết linh lực mà luyện, sáng ngắm mặt trời, chiều vào hang sâu nhắm mắt toạ thiền.
Một tháng sau, Vân Hạc Sơn ánh đạo quang xanh tím xuất hiện từ trên trời soi xuống giữa đỉnh núi, một người bước ra từ gian nhà của Lưu Bá, tóc dài bạch ánh kim, chiếu ra từ ấn đường muôn vàn đạo kim quang, một lúc sau thu lại như một hạt ngọc nhỏ trên ấn đường, không ai khác chính là Hoàng Chỉ, luyện thành Thiên Nhãn, bước xuống chân núi về lại Phương Nam.
Khí gặp gió thì tán, gặp nước thì ngưng, người xưa luôn tìm mọi cách để khí tụ lại một nơi không tán đi, gọi là Phong Thủy. Hơn ai hết Cao Biền hiểu rõ điều đó, thực hiện các bước theo ý đồ đã định, trước tiên là Địa, Giang, Khí..
Đầu tiên là Đất, Cao Biền cho đấp đắt nền móng, xây tường thành cao, tấc cả đều to lớn và rộng hơn trước. Trên tường thành vô số tháp nhỏ tên gọi Thiên Tháp bằng đất nung, một trấn tháp của Thái Thượng Lão Quân.
Nhưng không chuyện gì dễ dàng tường thành xây chổ nào cũng xong, chỉ đến khúc xong Tô Lịch là đều sụp đổ, hôm nay xây vừa xong sáng mai thì sụp hết xuống sông. Rất nhiều lần như vậy, dùng mọi cách mà vẫn không sao sử lý được.
Hắn có một chiêu thức ác độc Trảm Công Vị, đó là dùng một cô gái còn trinh trắng, giết chết sau đó moi hết nội tạng ra bên ngoài, nhét rơm vào bên trong, dán một đạo bùa đen bên ngoài, trên đầu cắm 3 cây hương linh, cho ngồi trên ngựa khua chiên gõ trống, hát câu vè tìm Thổ địa hoặc Sơn thần nơi muốn thu phục, hắn đi theo sau đọc phù chú dẫn dụ Linh thần.
Khi thấy xác người con gái kia rung lên bần bật, biết là linh thần đã nhập vào xác chết kia, lập tức hô lớn “Trảm Linh” lập tức chặt đầu giam cầm Thổ công nơi đó, để họ không trình tấu lênh Thiên đình tội trạng của mình.
Nay Thổ thần cùa Đại La đã trảm từ lâu sao bây giờ lại như vậy, khúc thành nhỏ mà xây không xong lòng nổi lửa, nghe nói có một vị thần linh tên là Tô Lịch Giang Thần, từ lúc tới đây chỉ nghe qua lời nói, có chăng nằm phía đông chỉ là một ngôi đền nhỏ mang tên Bạch Mã mà thôi. Dự tính vào ngày mai sẽ qua đó xem xét sự tình.
Bạch Mã đền là một trong Tứ Trấn của kinh thành Thăng Long, Tứ Trấn gồm bốn ngôi đền. Đền Quán Thánh trấn giữ phía Bắc, Đền Kim Liên trấn giữ phía Nam, Đền Tượng Phục trấn giữ phía Tây, Đền Bạch Mã trấn giữ phía Đông. Đền Bạch Mã tọa lạc tại làng Đặng Xá, Đông Thọ, phủ Hoài Đức, cách kinh thành Thăng Long chỉ vài dặm.
Đền thờ thần Long Đỗ tức là Rốn Rồng. Truyền thuyết kể rằng khi đưa quân đi dẹp loạn, Vua Đinh đã đến đền Bạch Mã phía đông thành Đại La làm lễ, cầu xin Thần phù hộ cho cuộc chinh phục, mọi việc được vạn sự thì sẽ phong sắc để biểu dương sự Anh linh. Đinh Bộ Lĩnh đã đến làng Đặng Xá (Văn Xá, Kim Bảng, Hà Nam) chiêu binh, từ đấy đánh đâu thắng đấy, được tôn là Vạn Thắng Vương, bình loạn được loạn 12 sứ quân.
Sau khi chiến thắng trở về làng Đặng Xá, vua Đinh mơ thấy một con Ngựa Trắng vị thần tự xưng là thần nơi này báo mộng rằng: “Thần đã vâng mệnh Trời, theo vua đánh giặc. Nay thiên hạ đã yên bình, mà bệ hạ chưa lễ tạ, thế là không đúng lễ’’. Vua tỉnh dậy, biết Thần rất là linh ứng, liền phong tặng mĩ tự, phong là Bạch Mã Đại Vương Thượng Đẳng Phúc Thần.
Hôm nay một mình một ngựa đi qua làng Đặng Xá, Cao Biền giữa đường nhìn ngắm cảnh vật, trên đường có một người tóc dài trắng ánh kim, tay cầm Đào Hành Dã bước đi trước mặt, hắn phi ngựa tránh sang đường thì người kia cũng qua phía đó, qua lại cả nữa ngày mà không di chuyển được một bước, biết là cao nhân, bước xuống ngựa chấp tay nói “Chào đạo trưởng chẳng hay ta và người không quen biết nhau cớ sao lại chặng đường đi của ta?”
Lão đạo kia không quay lại nhìn hắn mà nói “Ta là người Phương Nam đất trời là của người Phương Nam, muốn đi hay dừng là ta tự quyết. Sư Huynh đây muốn đi đến đây, phải biết trước sau, vả lại không phải tự ý muốn làm gì thì làm…”
Đạo sư kia quay lại trên tay tuôn ra một linh khí màu sáng tha lực ngút ngàn, làm ngựa kia quì mọt xuống bên cạnh. Nên biết, thiên địa, vũ trụ điều tồn tại khí, những khi này vô hình ảnh, như điều có một sắc thái riêng biệt. Người bình thường khó có thể thấy được. Nhưng đối với một phong thủy sư cao tay, thực lực cao minh thì có thể thấy được nó.
Căn cứ vào màu sắc trên người có thể biết được tầng lớp nào. Màu sáng là Hưng Đạo cao nhất, Khí đỏ và Xanh là Tường Đạo, Khí Tím Đen là thấp nhất Tha Đạo. Dựa vào đó mà định cao thấp.
Giờ trước mặt Cao đại nhân kia là một người tướng mạo bất phàm, chính thực Hưng Đạo, ánh mắt như xuyên thấu lòng người. Hắn tay chân như mất hết sinh lực run lên, nhưng trước đây, không phải chuyện gì mà không gặp qua, nên giữ bình tỉnh lại mà nói: “Thật tình ta đây không biết đạo trưởng là ai. Sao gọi ta là sư huynh, chẳng lẽ ta và người đây ...cùng chung gia đạo Thiên Sư?”
Ngước mặt lên nhìn, Cao biền chợt nhận ra người này rất quen hình như có gặp tại nơi nào, nên cố nói ra “Có ...Có phải là tên tiểu tử ta đã gặp trên núi Vân Hạc Sơn? Là đệ tử của Lữ Gia Y Thuật?”
Hắn chưa kịp mở lời thêm thì, Hoàng Chỉ chấp tay cho đúng lễ cất tiếng nói “Đúng vậy và cũng là đệ tử truyền thừa đời thứ 8 của Thiên Sư Đạo Giáo, cùng chung một thầy với sư huynh đây… “
“ Nhà .. Nhà mi, đã lãnh hội được Vu Thuật Huyền Không rồi sao? Ta không tin như vậy, hàng trăm năm qua chưa một ai đạt được, ngay cả ta đây cố gắng nhiều năm cũng không tài nào nắm bắt được, vậy cớ sao...nhà mi?”
Hoàng Chỉ nói “Tin hay không tự lòng sư huynh biết, đệ đây chỉ nói một điều để tránh huynh đệ tương tàn, gây buồn phiền cho Lão sư phụ. Huynh nên quay về phương Bắc, nếu không đừng trách tiểu đệ…bái chào sư huynh.”
Nói xong hình ảnh Hoàng Chỉ tan thành linh khí mờ dần trong sương khói, bỏ lại Cao Biền còn đứng yên chưa hết bàng hoàng, vội biết ra đây là Thiên Nhãn Thông Linh truyền thuyết mà khi học đạo có đôi lần nghe sư phụ nói qua…. Chẳng lẽ nào???