Trời đã về khuya, cơn gió lạnh trên núi sau lưng thôn Xuân Quang bắt đầu tràn xuống đi kèm theo cơn mưa phùn nhẹ làm cái lạnh thêm buốt giá. Phía trước cổng quán trọ Phù Thạch, hai mẹ con Hoàng Chỉ ngồi co ro nơi góc hiên nhà. Hoàng Chỉ có một kế hoạch, khi đợi hết dòng người khám bệnh đã về hết, Hoàng Chỉ bước đến gian phòng của Lữ Tiên Sinh mà gõ cửa.Tiếng gõ cửa chưa dứt Lữ Tiên Sinh bên trong nói vọng ra:
-Ai đó.. .đã hết giờ xem bệnh. Muốn gì giờ Ngọ ngày mai hẳn đến.
-Dạ là con đây
Cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy Hoàng Chỉ, Lữ Tiên Sinh nói:
-Sao.. ? tiểu tử nhà ngươi đã kiếm đủ số tiền chưa? Vậy mai hẳn đến, giờ ta đã mệt rồi muốn được nghĩ ngơi.
Rồi nhanh tay kéo lại cánh cửa thư phòng. Hoàng Chỉ đưa tay ra nắm lấy cánh cửa chuẩn bị khép lại, Hoàng Chỉ quỳ xuống nói:
-Thật khó khăn, khi đã từ lâu con mong muốn chữa đôi mắt cho mẹ mình, giờ thì con không đủ ngân lượng. Chỉ mong ông niệm tình, mở rộng lòng từ mà giúp đở cho con. Sau này việc gì con cũng làm.. vả lại con thấy ông chỉ có một mình, lại thêm việc bốc thuốc rất bận rộn, vất vả. Con muốn làm thuê phụ giúp ông lấy công trả nợ trị bệnh cho thân mẫu.. được không ah?
Đưa tay vuốt chòm râu bạc Lữ Tiên Sinh nhìn Hoàng Chỉ nói:
-Ta đây cũng vừa nghe người dân xung quanh đây nói qua sự hiếu thảo của nhà ngươi.. nhưng bây giờ giờ tiền thì chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai mới quyết định xem mắt thân mẫu ngươi chữa lành không mà thôi..
Hoàng Chỉ đứng lên cúi đầu nói:
-Xin ông cứ nói. Bất cứ việc gì trong khả năng của con, con cũng sẽ quyết tâm làm.
Mở cánh cửa bước ra ngoài, ngồi dưới bộ bàn ghế bằng đá trắng trước hiên, Lữ Tiên Sinh lướt nhìn sơ qua bộ dáng của Hoàng Chỉ buộc miệng cười to:
-Hahaha.. ta đây chỉ sợ thân thể nhỏ bé như nhà ngươi, chưa kiếm được thuốc thì đã làm mồi ngon cho bọn nó thôi.
Hoàng Chỉ chớp ánh mắt tỏ vẻ không hiểu chuyện gì Lữ tiên sinh nói tiếp:
-Thôi ta nói cho ngươi biết … mẹ ngươi muốn chữa khỏi đôi mắt chỉ có một cách, là tìm cho được Thiểm Hoàng Mật.
- Thiểm Hoàng Mật sao ?
-Đúng vậy.. Thiểm Hoàng Mật. Chính xác đó là mật của một loại Cóc trên núi Phong Châu Sơn nằm phía Bắc sâu trong hang động dãy núi làng Xuân Quang này. Loại Cóc chúa bí ẩn này trên lưng mọc ra rất nhiều những hạt châu như hạt ngọc vàng, chỉ có khi thời tiết giao mùa. Nhưng nhà ngươi muốn bắt được nó phải gặp muôn vàng nguy nan, không phải bởi hang động sâu, mà còn đa số được canh giữ bởi những loài Mãng Xà cực độc vì thịt Cóc là thức ăn cho bọn chúng. Đã bao nhiêu người phải bỏ mạng trước khi tìm thấy loài Thiểm Hoàng Mật quí này.
Chưa dứt lời ánh mắt Hoàng Chỉ toát lên tia hy vọng, nên quyết định ngay:
-Vâng.. cảm ơn ông... giờ con sẽ đi.
Rất bất ngờ vì sự quyết đoán của một cậu bé nhỏ nhắn, Lữ Gia thấy như có một sức mạnh tiềm ẩn trong thằng bé này làm ông thấy cảm mếm. Chấp tay chào vị thầy thuốc, Hoàng Chỉ quay lưng bước đi, Lữ Gia nói với theo:
-Hãy khoan, đợi ta một chút.
Ông bước nhanh về gian phòng, lát sau quay ra dúi vào tay cậu bé 2 gói thuốc đủ màu căn dặn kỷ càng cho Hoàng Chỉ:
-Đây gói màu xanh thuốc trị độc rắn, gói màu vàng là cầm máu. Ta hy vọng ngươi còn sống trở về. Nếu ngươi tìm được Thiểm Hoàng Mật ta sẽ trả thêm tiền công … Nhớ cẩn thận mà giữ lấy mạng sống.
Hoàng Chỉ quỳ xuống, dập đầu xuống đất nói với Lữ tiên sinh:
-Xin ông chữa lành mắt cho thân mẫu. Nếu con có mệnh hệ gì không thể quay lại được, mong ông liên lạc bên làng Xuân Nghi, để huynh trưởng con đưa mẫu thân về nhà… Đa tạ ông.
Nói xong đứng lên bước nhanh ra phía ngoài. Lữ Tiên Sinh nhìn theo bóng Hoàng Chỉ lòng dâng lên cảm giác quí mến bội phần cho sự hiếu thảo của một người con dành cho mẹ. Qua bao lần phiêu du khắp nơi ông luôn mong mỏi tìm được người truyền thừa Y thuật cho người có tâm trong sáng, giờ thì duyên đã đến, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng ông cầu khấn sao cho bình an đến với Hoàng Chỉ lần này..
Đưa mẹ vào nhờ trọ tại Phù Thạch, sau khi căn dặn mẹ giữ sức khỏe. Hoàng Chỉ nói dối mẹ là lên núi đi tìm lá thuốc cho mẹ cho bà an tâm, nuốt nước mắt đứng nhìn mẹ lần cuối, nắm chặt tay mình lại, cảm giác hiểm nguy đang chờ phía trước lành ít dữ nhiều, nhưng không còn cách nào khác hơn, Hoàng Chỉ hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp, rồi nhanh chóng thu xếp lên đường ngay trong đêm khuya.
Phong Châu Sơn không xa lạ gì với Hoàng Chỉ, những khi củi khô bên rặng núi làng Xuân Nghi cạn kiệt, Hoàng Chỉ thường men theo thế núi rồi qua làng Xuân Quang đến Phong Châu Sơn nhưng chỉ đến bên ngọn phía Nam mà nhặt củi khô. Sở dĩ mang tên Phong Châu là vì nó quanh năm trên đỉnh ngoài phủ mây mù quanh năm, gió lạnh cực độc liên tục nổi lên theo từng cơn rất nguy hiểm bên phía Bắc, chính vì thế ít ai dám bén mảng đến. Hoàng Chỉ đến bên chân núi nhìn lên thấy hai phiến đá to chắn ngan lối đường mòn dẫn lên núi, trên đó ghi ”Phong Châu Sơn Bắc -Thế sơn hi hiểm - Tử Vong bất hối” dịch nghĩa “Núi Phong Châu phía Bắc, đường đi hiểm trở, chết không kịp hối”. Do người dân dựng lên nhằm cảnh báo cho thiên hạ biết mà đề phòng. Hoàng Chỉ ngước gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng lên đỉnh núi âm u mù sương, mà bước tới trước. Vừa đi được hơn trăm thước, chợt nghe tiếng nói vọng ra từ bụi cây ven đường phía trước mặt:
-Này tiểu tử, đi đâu mà đến đây? Không nhìn lời trình cấm phía dưới chân núi hay sao?
Hoàng Chỉ quay đầu sang trái bất giác thấy dáng một cụ già tay cầm chiếc rìu nhỏ, vai mang chiếc gùi to chứa nhiều loại cây lá, dáng đi nhanh nhẹn thoắt cái đã đến trước mặt, sau một thoáng giật mình Hoàng Chỉ gật đầu đáp lễ nói:
-Dạ cháu lên núi kiếm thuốc về cho thân mẫu cháu, nên mới mạo muội đến đây.
Người tiều phu già liếc nhìn sơ qua dáng vẻ Hoàng Chỉ rồi lo lắng nói:
-Ngươi không biết chuyện gì xảy ra ở đây sao? Lại còn dám bén mảng đến đây?
Hoàng Chỉ nói:
-Dạ cháu có nghe nói sơ qua.. biết đôi chút nguy hiểm, nhưng bệnh tình mẫu thân đã nhiều năm, không còn cách nào đành phải liều mạng mà đến.
Sau khi được Hoàng Chỉ kể rõ ngọn ngành sự việc, biết bệnh tình của mẹ Hoàng Chỉ như vậy nên mới không ngại việc nguy hiểm mà tìm thuốc cho mẹ mình,lão tiều phu buồn thở hất ra rồi nói:
-Thật đáng thương. Đến ta đây, quen địa hình nhiều năm mà chỉ dám đi quanh quẩn bên dưới này chưa bao giờ dám đi đến phía bên trên đỉnh núi.
Thiểm Hoàng Mật là một truyền thuyết về một loại Cóc mà sau khi qua tay thầy thuốc giỏi có thể trị được bệnh hiểm nghèo nên giá trị rất cao. Ta có một người em họ cũng vì tự tin vì tài đi rừng nhiều năm lên trên đó tìm Thiểm Hoàng Mật mà một đi không trở lại. Trên đó có một cửa động duy nhất rất to lớn, gọi là động Xà Tích, rất nhiều Mãng Xà có nọc độc, nghe nói có loại tu luyện nhiều năm đã thành tinh. Ít người may mắn sống sót trở về ,nếu thoát nạn cũng như người mất hồn, điên điên dại dại. Thấy nhà ngươi có tấm lòng hiếu thảo vậy ta cũng chẵng biết làm gì hơn, cầu cho nhà ngươi may mắn mà toàn mạng quay về.
Nhìn thấy Hoàng Chỉ đi lên núi mà trong tay chỉ cầm chiếc gậy gỗ nhỏ, ông lão vội để chiếc gùi xuống bên cạnh lôi bên trong ra một vật, sau tấm vải bọc cẩn thận bên trong hình dáng dần lộ ra chiếc cán bằng tre đen bóng được chạm khắc những hình thù kì dị, trên đầu có hình lưỡi móc câu tựa như chiếc liềm, hình bán nguyệt bằng thép sắt bén sáng xanh, chìa về phía Hoàng Chỉ rồi nói:
-Đây ..ngươi cầm lấy mà dùng, cầm thanh củi khô kia của nhà người mà vào đây chỉ làm mồi ngon cho Mãng Xà.
-Dạ đây là gì ah? Của ông cháu làm sao có thể lấy sử dụng được?
Ông lão cầm tay Hoàng Chỉ rồi đặt vật kia vào nói:
-Cứ xem như là ngươi mượn của ta dùng tạm vậy. Đây là bảo vật phòng thân của gia môn ta truyền qua nhiều thế hệ, được gọi là Khứu Xà Nguyệt là di vật đi rừng của cha ông ta và được dùng trong các nghi lễ quan trọng, như một vật linh thiêng bảo vệ cho người mang nó, khi mới được làm nó phải ngâm trong máu của Hổ Vương của các loài vật khắc tinh với Mãnh thú, sau đó đặt trang nghiêm trên bàn thờ tổ tiên, chỉ khi đi rừng mới mang theo, ta không biết linh ứng ra sao, mong rằng lời truyền tụng là đúng, biết đâu sẽ giúp ngươi có nhiều may mắn. Khi quay về nếu toàn mạng thì đem trao trả lại cho ta là được.
Nói xong lão vỗ vai Hoàng Chỉ lắt đầu tỏ vẻ ái ngại, rồi bước đi nhanh, Hoàng Chỉ chỉ kịp nói theo:
-Mà ông ơi.. cháu chưa biết tên và nhà của ông ah ?
Hoàng Chỉ chỉ thấy phía xa ông lão giơ cánh tay lên không quay đầu lại, như ngầm nói việc đó không quan trọng đừng nên bận tâm.
Hoàng Chỉ cứ cấm đầu một mạch thẳng một hướng mà đi lên trên đỉnh, đối với người đi rừng thường xuyên như Hoàng Chỉ không quá khó khăn khi chỉ hơn 1 canh giờ đã lên đến đỉnh núi. Gió càng lúc càng thổi mạnh như xua đuổi sự sống của con người ,mây đen quay kính miệng hang Xà Tích. Tiếng gió rít từ miệng hang phát ra nghe thôi cũng đủ làm cho con người ta run sợ.
Bước sâu vào hang,tiếng gió nhẹ đi bỏ lại sau lưng, giờ chỉ còn một mùi ẩm mốc từ những nhánh rể cây, cỏ dại. Một tay trái cầm thanh đuốc nhỏ, tay còn lại cầm Khứu Xà Nguyệt dò dẫm từng bước vào hang sâu, tối như mực. Giờ trong hang chỉ còn âm thanh, nghe rõ cả tiếng thở nhẹ của mình. Hoàng Chỉ rất cẩn thận trong từng bước di chuyển. Đến cuối hang, chợt thấy một tảng đá thật to chắn ngan lối vào, Hoàng Chỉ nghĩ “Chả lẽ hang chỉ dài hơn bây nhiêu đây là hết rồi sao, hay mình đã đi nhầm hang“. Chợt qua ánh sáng từ chiếc đuốc trên tay soi rõ một khe nhỏ, chỉ đủ thân người lách qua.
Hoàng Chỉ bước đến thì bỗng đâu hòn đá phía dưới chân sụp xuống kéo thành một hố nhỏ, kéo cả thân người rơi xuống dòng nước lạnh bên dưới. Sau một phút bàng hoàng, khi định thần lại thì Hoàng Chỉ nhận ra dưới hang này là một khoảng không rộng lớn như hình chiếc nón lá lớn úp ngược, có những tia ánh sáng soi qua những khe đá hẹp, đủ để thấy rõ khung cảnh thật tuyệt đẹp khác xa khung cảnh âm u bên ngoài kia.
Suối nước trong vắt, dây leo giăng khắp vách hang. Cây đuốc trong tay giờ ướt tắt ngúm, nhưng không phải lo lắng, sau khi làm quen với bóng tối mờ ảo, ánh sáng vừa đủ để thấy tấc cả bên dưới này rất rõ ràng. Bước về phía trước, từ xa Hoàng Chỉ thấy một mô đất lớn nằm giữa hang phát ra thứ ánh sáng lập lòe chói mắt, bên trên mô đất là vô số những ánh sáng nhỏ nhảy lên, nhảy xuống, bước đến gần thấy một tảng đá rất to hình trụ nằm giữa mô đất cao khoảng một trượng, phía dưới là rất nhiều những con Cóc kì lạ đủ màu sắc mà chưa bao giờ mình thấy bao giờ.
Có đến hàng vạn con Cóc, Cóc to có, nhỏ có nhìn rất đẹp mắt, trong bụng những con Cóc này giống như có chứa những ngọn nến đủ màu sắc, ánh sáng lên rồi mờ đi theo nhịp thở trong bụng nó, trên phía bên trên đỉnh đá cao nhất là những con Cóc rất to lớn hơn những con phía bên dưới, tròn như chiếc bát cơm trên lưng vàng rực vô số hạt ngọc vàng lung linh, bọn nó nhắm mắt như đang ngủ say, lâu lâu lè chiếc lưỡi dài ra táp lấy những con côn trùng nhỏ vô tình bay ngan qua cho vào miệng, “là Thiểm Hoàng Mật truyền thuyết đây sao?” Hoàng Chỉ say sưa nhìn ngắm, sinh vật kì lạ này như quên cả thời gian.