Cao tiểu tử sau khi rơi xuống huyệt mộ , khóc la khô cổ, cạn hết nước mắt mà không thấy phụ thân quay trở lại.Trong lúc đó có một bàn tay khô khốc, trơ xương trắng từ phía sau vịn vào vai hắn, cất tiếng nói:” Biền nhi.. hãy dũng cảm lên, thân nam nhi thà đổ máu nhất quyết không rơi lệ.”
Giọng nói thều thào trong khoảng tối sau lưng, làm da gà hắn nổi lên tầng tầng lớp lớp, hẳn đây là oán hồn đói khát, đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống mình chăng.Nhưng hắn chợt nhận ra đây là giọng nói rất thân quen, ấm áp như của người thân trong gia môn mình ,nên định thần quay lại nói:” Phải chăng là..là ông”
“ Đúng là ta.. là Nội tổ phụ đây..”
Mấp máy đôi môi vì vừa mừng vừa lo , hắn quay lại cầm lấy cánh tay khô đét chỉ còn da bọc xương của ông nội , rồi nói:” Chuyện gì đã xảy ra…Tại sao, ông đã chết cách đây hơn 2 tuần trăng trước, đám ma rất lớn.. Còn .. còn ngôi mộ của ông còn nằm ở sau hậu viện gia môn, ngày ngày con vẫn ra đó thấp hương cho ông, giờ ông lại ở đây là sao?. Con không hiểu chuyện này, ông có thể nói con rõ ngọn ngành được không?”
Giờ đây khi đã quen dần với bóng đêm, Cao Biền nhận ra trước mặt hắn đúng là ông nội của mình , gương mặt uy nghiêm hùng dũng trước kia, giờ nhăn nhúm chỉ còn một ít da thịt , da đầu hóp lại chỉ còn loe hoe vài cọng tóc.Nếu không có vết sẹo lớn chạy dài trên gương mặt của ông , vết tích còn lại khi ông đi chinh chiến bị vết sẹo này ,thì hắn đã không nhận ra là ông nội của mình. Lúc này ông nội hắn cố gắng thốt ra từng lời:” Là tạo mộ giả mà thôi. Đó là qui tắc của gia tộc ta, khi về già không còn giúp ít gì được cho con cháu, thì sẽ bị đưa vào Mộ Cao Quán này cho đến khi chết đi, làm đám tang mộ phần giả tạm,cốt là để che mắt thiên hạ,không cho thiên hạ dòm ngó sự việc của gia môn ta.. còn nội nhi, con sao lại rơi vào đây?”
Cao Biền thuật lại mọi việc cho ông nội mình nghe, nghe xong ông lại nói:”Chữ Tàn trong nhà họ Cao là thế. Ác nghiệt như cũng là một động lực cho người khác ,phải phấn đấu không dừng lại…”
Cao Biền nói trong phẫn uất:” Nhưng theo con, đó là quá nhẫn tâm…ví như nội đây bao năm chinh chiến ,ít nhiều có công sức tạo ra gia thế họ Cao được như ngày hôm nay, tại sao không an nghỉ như người khác , lại đưa vào nơi tối tâm đày ải này. Bản thân con, không có quyền lựa chọn cho mình một niềm đam mê hay sao, quan cũng có quan Văn Võ, bản thân con tự thấy mình không có sức lực thì chọn lấy nho văn thì có gì sai? Cớ sao lại cùng đường tuyệt lộ mà gieo con vào chổ chết…Con thật không phục”
Cao Sùng Văn ôn tồn nói:” Xưa nay nhà họ Cao ta thân làm quan võ tướng, đường quan lộ hanh thông cho đến ngày nay, là điều nhờ vào máu xương của người đi trước. Con phải nhớ điều này , trong cuộc sống chỉ tin vào bản thân , đừng tin ai,thậm chí ngay cả người thân kề bên mà ta tin tưởng thương yêu nhất, cũng có thể đưa ta vào chổ chết… Nay ta cảm thấy vậy mà lại hay, chết đi không tránh khỏi thịt nát xương tan ,thì dũng khí vẫn còn đó, tổ tiên sống để lại Dương môn chết đi thì để lại Âm môn cho con cháu mà cùng nhau xây dựng gia đạo họ Cao muôn đời… Ta ra đi cũng an lòng.”
Cao Biền nhìn ông nội rồi suy nghĩ, thật là một hủ tục quá bất công và tàn ác.Nội tổ phụ Cao Sùng Văn từng một lão tướng uy danh thiện hạ, giờ như bộ xương khô nằm đó chờ ngày rũ áo chầu trời, rồi suy nghĩ phải tìm cách thoát ra ngoài.Đối với người bình thường khỏe mạnh, thì hố sâu như vậy cũng khó mà trèo lên được, Cao Biền vốn dĩ thân hình ốm yếu, không có sức khỏe lại cố sức leo lên nóc hầm mộ,năm lần bảy lượt trèo lên rồi trượt xuống chân run tay cứng, vã cả mồ hôi ngồi thở hổn hển như sắp đứt hơi.
Cao tiểu tử không biết rằng .Cha hắn cốt ý làm vậy là để đánh thức hai bản năng trong con người mà hắn không hề hay biết, trong lúc cận tử nghiệp, văn thơ thi phú trong lúc này bất quá chỉ giúp hắn ca lên những bài hát bi thương sầu não, chứ nào mang lại hy vọng gì. Cao Thừa Minh đã biết con mình không thuộc dạng người dùng Ngoại lực sức mạnh bản thân, nên hướng hắn theo con đường Nội lực dùng sức mạnh tâm linh. Tương truyền có một loại bí thuật của Vân Nam mang tên “ Âm Dương Nhãn” khi con người ở nơi tối tăm không ánh sáng, nơi mà có luồn âm khí mạnh , trong 100 ngày liên tục sẽ có được nhãn lực hơn người, lĩnh hội được thuật này có thể nhìn thấu âm dương, phong địa,trong bóng đêm sẽ nhìn rõ như ban ngày. Vì thế Cao Thừa Minh đã cố ý cho con trai mình vào nơi âm khí nhiều nhất , u tối trong Mộ Cao Quán mà đánh thức tìm năng này.Một là sống sót thành người, hai là không vượt qua được thì xem như số phận an bài.
Ngày qua ngày , cứ đến đầu Ngọ là có một ít cơm nước từ trên nóc mộ rơi xuống bên dưới cho hai ông cháu ăn , dù có than vãn la hét năn nỉ mọi cách ,thì chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ, nghe tiếng ngựa hí rồi lại phi xa dần. Ông nội hắn giờ ăn cũng nuốt không nổi cơm chỉ uống nước cầm hơi, chờ ngày cỡi gió theo mây. Lúc ông nội tàn hơi trước mặt mình, hắn ôm lấy xác thân của ông mình mà khóc không ra tiếng.Cao Biền không muốn thấy hình ảnh mình chết một cách oan uổng giống như vậy,lòng tràn đầy lòng căm hận bởi không còn tình người trong gia đạo mình,ngước mặt lên nóc mộ mà thề độc” Ta mà thoát được ra khỏi nơi này,mối hận này ta sẽ lấy cả vốn lẫn lãi”….
Người đời thường nói:” Thụ dịch tử-Nhân dịch hoạt” đại ý là cây dịch chuyển thì rễ cây đứt rời sẽ chết,người không dịch chuyển sẽ nằm chờ chết. Biết rõ điều này nhưng bao sự cố gắng để thoát khỏi nơi này điều vô ích, hắn vốn sức khỏe yếu dần theo ngày tháng, giờ chỉ nằm thoi thóp , bên xác ông nội .Xác chết lâu ngày hôi thối, cộng với những mùi xú uế nồng nặc trong mộ huyệt so với địa ngục nào khác gì nhau. Giờ hắn như đèn sắp cạn dầu, sự sống không còn bao lâu sẽ kết thúc.
Hôm ấy trời tối đen như mực,trong hố mộ cũng cảm nhận được thời gian ban đêm đã đến, gió ngày càng lạnh.Nữa đêm trời lạnh câm câm phả từng luồn hơi lạnh xuống bên dưới, Cao Biền nằm co ro ngửa mặt nhìn lên nóc mộ tối đen, bụng thì sôi ùng ục vì đói , miếng cơm vắt nhỏ xíu cố ăn từ lúc sáng giờ cũng trôi phương trời nào, đầu ván mắt hoa nằm nhắm mắt.Bỗng nghe một hồi chuông nho nhỏ vang lên trên mặt đất rồi lớn dần , âm phong từ đâu ùn ùn kéo đến, những tiếng khóc từ những ngôi mộ bên trên bất đầu lớn dần, nghe như tiếng âm hồn bất tán tứ phương tìm về nơi này. Hắn cố nhướng đôi mắt nhìn lên,từ trên nóc mộ bỗng có một sợi dây thừng thòng xuống bên dưới, ánh sáng chói mắt từ một dáng người, đeo bên mình chiếc đèn quang minh nhỏ , chậm chậm leo xuống. Cao Biền nheo mắt nhìn kỹ thì thấy đó là một đạo sĩ trẻ, tay cầm một bình hồ lô xanh ngọc, bước đến gần soi đèn nhìn thấy hai ông cháu , thấy Cao Biền còn sống thì giật mình nói:” Tại … tại sao lại hai xác thi, ..Sư phụ ơi là hai xác thi..”
Hắn nhìn trên nóc mộ nói lớn cho ai đó trên kia nghe thấy, một cái đầu tóc bạc trắng lấp ló phía trên đưa ra ,nhìn xuống rồi nói:” Ta thấy rồi, chắc có chuyện gì đó, lão già kia chết rồi thì cứ để nguyên đó, còn tiểu tử kia hắn còn sống đưa hắn lên đây..”
Khi được kéo lên mặt đất, Cao Biền tay chân bủn rủn bước đi không nổi, cố nói hai từ” Cảm tạ ” rồi đưa tay vào bình nước như cố ý xin được uống , 2 người kia biết ý liền trao cho hắn, chỉ một hơi uống cạn đáy, như cây khô gặp mưa rào,hắn có thêm chút sinh khí mà sống. Sau khi định thần nhìn lại ,thì thấy một vị lão đạo sĩ người khoảng ngũ tuần, còn đạo sĩ trẻ kia chỉ trạc tuổi mình. Hai người mặt pháp y đen ,đeo dây đai bằng vải đỏ, trên áo thêu hắc bạch cổ lâu ( hình đầu lâu màu trắng) biết qua đây là phái Bạch Cốt mà đôi lần nghe phụ thân nói, triều đình đang truy nã khắp nơi. Lão đạo sĩ, dáng người phốp pháp , gương mặt cau có, trên cằm có một chùm râu dê bạc trắng nói:” Ngươi là ai, tại sao lại ở trong hầm mộ..?’”
Cao Biền dù sức khỏe chưa hồi phục nhưng lý trí thừa biết rằng nếu mình nói ra thân thế ,e rằng khó bảo toàn mạng sống, nếu như hắn ta biết được mình là con của Thần Sách Quân Cao Thừa Minh chuyên đi tróc nã những tà giáo , gặp lớn giết lớn gặp nhỏ trảm nhỏ, thì tính mạng ắt tận.Nên nói dối:” Dạ .. tại hạ là thư sinh , vô tình đi ngan qua đây ,bị bọn sơn tặc bắt lấy cướp của xong đẩy tại hạ xuống hang sâu này.. Đa tạ lão đạo cùng huynh đây đã cứu mạng..Sau này nếu gặp lại xin đền đáp..”
Nói xong dập đầu tạ ơn, Lão hắc đạo lắc đầu cười to:” Hahaha.. đi thu hồn chết, lại gặp hồn sống.Hôm nay xem như xúi quảy,đúng là người tính không bằng trời tính. Xem như hôm nay ta làm một việc tốt..”
Rồi thất sắc, khi nhìn vào mặt Cao Biền gã nói tiếp :”Ta thấy đôi nhãn lực của ngươi rất kì lạ tại sao lại có hai màu vàng đỏ?..”
Cao biền giờ mới cảm nhận chuyện lạ lùng này trên đôi mắt của mình, đảo mắt nhìn xung quanh thấy rõ những đợt tàn âm cuồn cuộn, lại thấy có nhiều âm hồn dạ quỷ bên cạnh đang than khóc, màu sắc không gian trước đây giờ chỉ còn hai màu đen trắng không màu sắc, nên đôi chút hoảng sợ nói với lão đạo kia:” Tại hạ không biết là do đâu mà có… xin tiên sinh chỉ giáo,nhãn lực này là sao?..”
Lão đạo nói:”Ta đây cũng chỉ nghe lời truyền tụng lại mà thôi, nếu chính xác thì gọi nó là Âm Dương Nhãn, người có nó cực hiếm, tương truyền có thể nhìn thấu bóng đêm, âm hồn, có thể sai khiến âm binh.. nếu sự thật vậy thì quả thật ngươi là người hiếm gặp , nếu tu luyện đạo nhãn gặp đúng thầy ắt sau này làm nên nghiệp lớn…”
Vuốt chòm râu dê , gã nói tiếp:” Xem như ta và ngươi có duyên, đúng lý ra ai gặp ta biết được chuyện ta làm, ta nhất quyết không để kẻ đó sống sót.Nay xem như ta tha ngươi một mạng…. Hẹn ngày gặp lại”
Rồi quay sang đạo sĩ trẻ kia mà nói :”Đồ đệ trời sắp sáng rồi, thu dọn quay về Bạch Cốt Miếu..”
“ Dạ .. vâng lệnh sư phụ..”
Chỉ thấy đạo sĩ trẻ kia đưa cái chuông nhỏ trên tay lắt nhẹ ba cái “ Keng..keng.keng” một luồng gió nhẹ thổi bên tai, Cao Biền như chết lặng, da tóc dựng ngược, khi nhìn thấy từ trong phía hầm mộ những cái bóng nhảy lên mặt đất, tấc cả hơn 5 thi hài. Những thi hài kia không còn sinh khí, gương mặt đen xám, răng nanh dài ra trên đó còn vương ít máu tươi, tấc cả điều mặt y phục đen, đích thị là Hắc thi.Sau khi nghe những tiếng chuông lệnh trên tay của đạo sĩ xếp thành hàng ngay ngắn, hai cánh tay đưa ra trước mặt mà nhảy từng đoạn ngắn, theo từng hồi chuông của đạo sĩ trẻ. Hai thầy trò kia bước đi nhanh vào U cốc.
Cao biền chưa từng nhìn thấy chuyện kinh sợ này không khỏi như uống một ngụm khí lạnh.Như qua những gì nghe được,ít nhiều hình dung thì đây chính là phái Bạch Cốt chuyên đi trộm xác để thực hiện luyện Hành thi.Theo lời dân gian truyền lại ,những pháp sư cao tay ở Tương Tây theo tà đạo thường dùng thân xác người chết để luyện thành Hành Thi có nơi còn gọi là Thi biến. Cương thi luyện thành cũng có nhiều loại và phân cao thấp khác nhau. Bắt đầu từ loại thấp nhất là Bạch Thi tức là xác người mới chết ,da thịt còn chưa phân rã hết gương mặt giống như đang nằm ngủ,chỉ hút máu súc vật mà sống, ban đêm hoành hành ban ngày nằm ngủ trong quan tài ,rất sợ ánh sáng ,sau thời gian sẽ thành Hắc Thi , lúc này da khô lại , gương mặt xám đen, chuyên hút máu người,luyện thêm thời gian sẽ là Phi Thi, lúc này cương thi có thể bay lượn trên không,bay đi kiếm nam nhân mà hút tinh khí.Trải qua trăm năm tu luyện sẽ là Hạn Thi ( hay còn gọi là Hạn Bạt) sẽ hút đủ tinh khí sẽ có pháp lực biến hình, nơi nào xuất hiện vùng đó sẽ sinh ra hạn hán.Cao cấp nhất là Tinh Thi, là loại cương thi sống trên ngàn năm , thiên biến vạn hóa, có thể biến thành một người dân bình thường, pháp lực cao thâm khó lòng khuất phục.
Hôm nay tận mắt chứng kiến đích thực là Hắc thi, lão đạo râu dê kia thấy tiểu tử này sắp chết , xem ra máu cũng không có trong người nên tha cho Cao biền một mạng sống.Nhìn thấy đạo pháp kì lạ kia của lão đạo phái Bạch Cốt, hắn giống như mở rộng tầm mắt, nhìn theo bóng hai thầy trò mà thầm cảm khái Đến muộn đến sớm, không bằng đến đúng lúc, cứu hắn một mạng trông thấy, giờ lết từng bước nặng nhọc đi ra khỏi U cốc mà suy nghĩ nhiều điều.Người đời thường nói “ Mệnh đứng im, còn Vận luôn luôn chuyển động” Cao Biền thoát chết, lòng sinh ra oán hận, thiết nghĩ bản thân mình đang sức cô thế cô, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.Sau khi từ Mộ Cao Quán trở về trong lòng xem như đã chết, mình không ác thì sẽ có người ác với mình, dù người đó là ai. Nên khi về đến gia môn họ Cao ,đã dập đầu van sinh phụ thân cho mình thêm cơ hội và ít thời gian sẽ chứng minh là một người có ích cho dòng họ Cao. Cao Thừa Minh sau đó đã dẫn hắn lên Vân Hạc Sơn gặp Lưu Bá truyền thừa Đạo pháp Tam Nguyên Phi Tinh.
Người đời có câu:” Thà đắt tội với người quân tử- Chứ đừng đắt tội kẻ tiểu nhân” Cao biền sau nhiều năm thụ giáo đạo pháp thành công đã quay về gia môn, lập nhiều chiến công trong triều đình lên đến chức Thứ Sử, rồi Tiết Độ Sứ An Nam. Đã thẳng tay đem Cao Thừa Minh khi này già cả ốm yếu không còn có ích vào Mộ Cao Quán mà luyện Soái Vong,trở thành hộ pháp cho mình.
Lại nói về Cao Biền khi trận huyết chiến với Hoàng Chỉ đại bại, cây đổ đàn khỉ tan hắn bỏ tấc cả, như người mất hồn lang thang phiêu bạt không biết nên làm gì, bỏ lại vợ hiền con nhỏ mà ra đi. Khi qua bên Phương Nam làm Tiết độ sứ hắn có mang theo người vợ và một đứa con gái nhỏ hơn hai tuổi tên Cao Hồng Liên, người vợ này tên Lã Nga rất xinh đẹp, mà dân chúng thường gọi là Lã Nương Tử . Lã Nương Tử từ ban đầu đã không ít lần phản đối lại sự việc bất nhân của chồng mình làm , mang thân phận thê tử nên không có tiếng nói, Lã Nương cảm thấy lòng đầy phiền muộn nên quyết không ở cùng Cao Biền tại thành Đại La . Một đêm nọ hai mẹ con ôm nhau rời bỏ đi, đến một ngôi làng nhỏ mang tên Hà Đông xây một ngôi nhà nhỏ tại đây hành nghề dệt lụa ươm tơ. Thấy nơi đây mưa không thuận, đất không hòa, dân chúng nghèo khổ quanh năm cày cấy mà không đủ cái ăn , Lã Nương truyền lại nghề dệt vải cho dân chúng làm kế sinh nhai. Chẳng bao lâu nghe tin Cao Biền gây ra chuyện tày trời, lòng tự cảm thấy có lỗi với bá tánh An Nam, nên một đêm bỏ lại Cao Hồng Liên mà một mình nhảy sông tự vẫn, người làng tiếc thương cho hồng nhan bạc phận, làm nhiều việc thiện phước, nên lập miếu thờ tại nơi Lã Nương Tử gieo mình.Sau này làng nghề nổi tiếng bật nhất Đại Nam về nghề dệt lụa mang tên Hà Đông.Miếu thờ Lã Nương là tổ nghề dệt lụa.
Sau này khi binh biến đi qua, Cao Biền đi khắp nơi tìm Cao Hồng Liên mà bật vô âm tính. Bao nhiêu hy vọng vào giọt máu cuối cùng của mình còn trên đời đã không trọn vẹn.Khi còn nhỏ hắn có đeo trên cổ của Cao Hồng Liên một ngọc bội hình chim phụng hoàng màu huyết , giờ chỉ biết theo dấu vết nhỏ ấy mà tìm kiếm, trong vô vọng.Về Hà Đông nơi vợ con sinh sống trước kia mà tìm , chỉ nghe người dân nói, Cao Hồng Liên đã được một nhà sư xin nuôi giờ không biết phương trời nào.
Khi ngồi phục dưới chân tượng Tả Ao Địa Tiên, hắn đã say khướt, mắt nhắm mắt mở thấy một bóng nữ nhi hình hài nhỏ nhắn tóc dài , mặt thanh tú như tiên nữ , ngồi trước mặt hắn. Đưa bàn tay ra đỡ lấy chiếc cằm hắn ta lên , nhìn như xoáy vào đôi mắt hắn mà nói:” Uy dũng của họ Cao ta đâu..? Nhìn như một gã tàn phế , Cao Thứ Sử một thời hét ra lửa giờ như cái xác khô. Xứng đáng làm phụ thân ta sao..? Hahaha..”Rồi đứng lên quay bước ra ngoài cửa đền.
Cao Biền nói với theo “ Là ..là con sao..? con có biết ta tìm con vất vả thế nào không?.. Cao Hồng Liên..”
Mơ hồ không biết có phải là thật không.Chỉ kịp nhìn thấy trên cổ nữ nhân có đeo một ngọc bội màu đỏ như máu hình Chim Phượng Hoàng….