• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấm thoát mà đã hơn tuần trôi qua,sức khỏe Đức Huyền đã hồi phục dần ,mỗi khi nhìn lại hình thù Giao Long trên người ,cảm giác bất an lại ùa đến. Hình ảnh Giao Long khắc sâu trên ngực trái,lâu lâu lại cuồn cuộn như một luồn sinh lực hỏa hầu, chạy khắp châu thân. Nghe mẹ kể về người khách già chột mắt cổ quái kia, là thân nam nhi đã nhận ơn thì phải trả, ghi nhớ trong lòng hình dáng, mong một ngày được gặp mặt để tạ ơn cứu mạng.

Trong lúc mơ ngủ, Đức Huyền hay thấy ông cụ thân sinh cứ ra ra vào vào Từ đường, ông đứng trước cửa nhìn lên trên trần nhà rồi quay lưng bước đi, một lần nằm mộng thì xem là lẽ thường tình, nhưng 3,4 lần giấc mơ điều lặp lại ,thì không thể không nghĩ đến. Đức Huyền đến bên ngôi Từ đường, nhìn trên nóc nhà cũng đâu có gì khác lạ, cũng cột gỗ lim mái ngói âm dương như xưa nay vẫn thế, chỉ khác là trước đây lúc phụ thân còn ở nhà thì thường xuyên mở cửa, ông đi thì thường đóng kín, chỉ khi đến ngày trọng đại cúng kiến mới mở ra, lâu ngày cũng không ai quan tâm đến. Đức Huyền cũng nghe mẹ nói hạn chế đến đây, bà không muốn cho con trai , nối nghiệp cha mình mà học đạo.Ban đầu vì tình yêu nên cũng không trách cứ gì Hoàng Chỉ, nhưng sau đó ông cứ bỏ đi biền biệt làm bà một thân một mình nuôi con, nên sinh lòng oán trách, không muốn ai nhắc đến thuật phong thủy gì đó.Đám gia nhân và những kẻ học việc trong Tả Ao Đường hiểu rõ qui tắc này tuyệt đối.Trong gia môn ai xui xẻo mở lời trước mặt bà thì nhẹ là ăn chửi, nặng là đuổi việc . Nên rồi ai cũng không quan tâm đến điều này nữa.

Như mọi khi , giờ này phụ mẫu đã đi ra Tả Ao Đường quán xuyến công việc, nên Đức Huyền âm thầm mở cửa bước vào Từ đường, nhìn trên tấm Liễn treo trên tường màu vàng thêu chữ đỏ:Thiên Đạo Sư Gia.

Vô Cầu, giúp ta vô vọng, xa lìa vọng tưởng điên đảo.

Vô Tranh, giúp ta vô đại, xa lìa ý tưởng hơn thua, cao thấp.

Vô Đoạt, giúp ta vô thủ, xa lìa ý tưởng có, không, còn, mất.

Vô Chấp, giúp ta vô ngại, xa lìa ý tưởng trược thanh.

Đức Huyền xem xong biết rằng đây là bài Lý Vô Vi, ý rằng sống ở đời có 4 cái không: Tranh, Đoạt , Chấp, Cầu.

Đang suy nghĩ thêm đạo lý trên đó ,thì cánh tay chợt run lên bần bật, không điều khiển được nữa, hình thù Giao Long tựa như chuyển mình,tự dưng giơ cánh tay lên trên cột trụ ngan trước mặt mà điểm tới một đạo quang, thấy trên ấy một chiếc hộp nhỏ sáng rực trong bóng tối rơi xuống đất. Đức Huyền vội chạy lại nhặt mở chiếc hòm ra xem, thì thấy trong ấy có vài cuốn sách đã quá cũ , trang giấy ngả màu vàng úa ,tựa mạnh tay mà chạm vào có thể tan biến thành bột . Những cuốn sách đánh số thứ tự từ 1 đến 7. Kinh dịch, Tam mệnh, Thiên tủy, Ngọc chiếu định chân ,Động nguyệt ký. Trảm long kinh, Thanh nam phú,bên dưới cùng một chiếc Tróc long màu vàng đồng( Dụng cụ đặt xuống đất xem phương hướng long mạch) .Đức Huyền ngồi nhìn những cuốn sách ,lật nhẹ từng trang giấy ngẩn ngơ ,như có một lực hút mãnh liệt dán mắt vào đọc không dứt.Không biết đã ngồi nghiền ngẫm thời gian trôi qua tự bao lâu ,chỉ thấy trời đã hừng sáng , tiếng gà gáy vang mới vương vai đứng dậy. Không chút mệt mỏi cảm thấy rất sảng khoái, đắc ý nhìn lên bàn thờ gia tiên cười to..:” Phụ thân ơi !là phụ thân, sao người không chỉ sớm cho con biết.. để con suốt ngày xem sách y thuật rồi châm cứu đến mờ cả mắt, ngán đến tận cổ. Giờ mới là thứ con cần.. hahaha..” Cớ sao Đức Huyền lại vui đến như vậy? Trên đời có 3 đạo lớn Thích, Nho, Đạo. Đạo Thích chỉ là tu hành mong có kiếp hậu sinh sau khi chết đi sẽ về miền cực lạc, có mấy ai biết sau khi chết ta về đâu?. Đạo Nho thì nặng về tư tưởng, nào là Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín, tranh giành địa vị nhân sinh, mệt mỏi đầu óc. Duy chỉ có Đạo Giáo là ngao du sơn thủy, giúp ít cho đời, cuộc sống an nhàn thoải mái, sáng thưởng trà tối ngắm trăng còn gì bằng,nên rất đúng mơ ước của Đức Huyền bấy lâu nay. Đời người thường nói, sống trên đời đã mang thân con người, phải làm gì cho đáng mặt nam nhi chi trí, đầu đội trời chân đạp đất,sống để lại tiếng thơm cho đời, mai sau thác đi không làm một mộ đất cô quạnh, người đời xem qua cũng chỉ là một cục đất không hơn không kém.Đang đắc chí ,Đức Huyền bổng nghe tiếng “ Phụt” nhìn lại thì thấy đống sách đó cháy thành một ánh lửa xanh, tan thành mây khói, chỉ còn lại chiếc Tróc long, ánh lên sắc vàng chói lóa.

Không biết là do tính chất di truyền từ người cha bản lĩnh hay không, chỉ biết rằng bản thân Đức Huyền rất thông minh , là một con mọt sách đúng nghĩa,từ nhỏ đã ham mê đọc sách, chỉ cần ai đưa cuốn sách nào là đọc ngấu nghiến, đọc đến quên cả ăn uống,thông hiểu cực nhanh, những cuốn sách dày cộp mà người thường có thể đọc trong một tháng, đối với tiểu tử này thì chỉ một ngày. Khả phu nhân , từ nhỏ cho Đức Huyền đọc sách Y Thuật, những điều mà đối với bà nhiều năm mới lĩnh hội thì với con trai ,chỉ mới 9 tuổi đã hiểu hầu hết các thuật khó trong ngành Y, cỏ cây hoa lá, thảo dược quí hiếm hơn 1000 loại rõ như lòng bàn tay.Biết được điều này ở Đức Huyền nên bà rất tự hào, nghĩ đến mai sau này có người nối nghiệp nghề Y Dược mà tổ tông truyền lại.. lòng vui lắm.

Con chó Huyền Đề lại chạy đến bên cạnh, lần này nó không sủa nữa mà quấn quít bên chân Đức Huyền. Tại sao gọi là chó Huyền Đề? Trong các sử sách của loài vật quí của đất An Nam, trong các loài chó thì chó Huyền Đề là loại rất quí giá, loài chó này được ví như Kỳ lân một trong bốn loại thần thú, hay dân gian còn gọi là Hạo Khuyển Xuyến, đó là loài chó có hai màu trên cơ thể ,trên sống lưng một hàng lông dài như bờm ngựa chạy từ đầu đến chân, khác với loài chó thường chân thường có 4 móng còn Huyền Đề đến 5 móng, leo tường , đào vách cực nhanh,tiếng sủa trầm đục vang xa . Nên hay được làm quà tiến cung cho vua chúa. Nghe truyền tụng là có khả năng thấu trừ yêu nghiệt.

Nhớ lại thời gian gặp được con Huyền Đề.Khi đó trời mưa rất lớn, trên đường đi chữa bệnh cho một người làng bên ,ngan qua một ngôi chùa cổ đã sơ xác, mái ngói củ kĩ oằn mình chống đỡ cơn mưa, bức tường nghiên ngả như sắp sụp xuống . Đức Huyền tạm trú mưa bên ngoài thì nghe tiếng rên rỉ gầm gừ của một con vật , sâu bên trong gian điện thờ,gã gia nhân theo cùng sợ sệt không dám bước đến, như Đức Huyền vẫn một mực bước trong xem cho rõ sự tình.

Chùa hoang này xưa kia, thường được người dân trong làng gọi là Chùa Tá Khuyển (là chùa chó ở) truyền tụng là có Khuyển Thanh .Khuyển Thanh tức là chó biết nói, thường thì nghe chó khôn biết nghe tiếng người là bình thường, còn chó biết nói là một điều cổ quái, nói đúng hơn là ma quái. Sự việc xảy ra cách đây rất nhiều năm về trước, nơi này là một vùng hoang sơ ,có một ngôi chùa nhỏ tọa lạc lưng tựa vào vách núi Vũ Ninh, một vị sư thầy già không biết từ đâu đến đây ,cất cho mình một ngôi chùa nho nhỏ một thân một mình, tu hành tinh tấn ngày đêm. Bên trong ngôi chùa này chỉ có nhà sư già sống một mình ,cùng những tượng phật bằng gỗ thơm đàn hương . Trong đêm mưa gió nọ, chợt nghe tiếng một con chó rên xiết ngoài cổng, nhà sư già bước ra thì thấy một con chó trắng mình nó bị ghẻ lở khắp thân,đứng run lẩy bẩy lại gặp cơn mưa ướt vào nên đau rát, xung quanh lại không nơi trú ẩn mà chạy đến nơi này, thấy vậy nhà sư động lòng trắc ẩn ,mà đem con chó vào nuôi dưỡng chữa bệnh,thời gian sau nó bình phục trở lại.Không lâu sau đó , không biết là do duyên cớ gì mà chó khắp nơi kéo đến ngôi chùa càng ngày càng đông , bệnh tình cũng không khác gì con chó trắng trước kia, ghẻ lở hôi thối nhìn là muốn nôn mửa. Vốn dĩ cuộc sống vào thời này rất khó khăn, cái thời chiến loạn thường xuyên xảy ra, gạo châu củi quế, có cơm ăn là đã mừng, nói chi bữa cơm có thêm miếng thịt ăn ,là cuộc sống khác nào thần tiên.Loài chó cũng nằm trong loại thịt ngon mà nhiều người thèm muốn, nhà ai có nuôi chó trong nhà canh giữ cẩn thận còn hơn vàng bạc , người canh chó chứ chó nào canh người ,nói chi đâu ra mà chó kéo đến chùa nhiều đến thế.Chẳng qua là bị ghẻ lát hôi thối ,chảy nước vàng vọt, người làng xem đây là một loại dịch bệnh nên bị xua đuổi khắp nơi, gặp đâu lấy đá ném cho đến chết. Lũ chó bản tính trời sinh ra vốn rất thông minh, biết ai tốt với nó mà tìm đến. Ngôi chùa giờ nhộn nhịp , không phải bởi khách thập phương cúng dường, mà nhộn nhịp bởi tiếng chó sủa, tru tréo vang động cả ngày . Ngày ngày lão sư già tụng kinh, đám chó kia cũng nằm xếp hàng nghe kinh kệ ,sư ăn chay nên bọn chúng cũng cơm canh thanh tịnh , sư và chó tựa vào nhau mà cùng nhau sống vui vẻ. Một qui luật truyền đời xưa nay mấy ai hiểu được, trong Dịch Yêu có nói” Chó 8 năm,Gà 6 năm”.Ý nói rằng con vật mà sống bên cạnh người nhiều năm, ngày ngày nghe tiếng người,nhìn cử chỉ đón ý chủ, đến một lúc nào đó nó sẽ thành yêu tinh.Nên mới nói là không nuôi chó 8 năm, gà 6 năm là thế.Một đêm trăng sáng, lão sư đang say giấc ,chợt nghe một âm thanh lạ phát ra từ chính điện, như có nhiều người đang bàn luận chuyện gì đó.Giờ đã khuya lắm rồi , phật tử ai lại đi vào chùa giờ này. Phòng nhà sư sát ngay chính điện, nhìn qua khe cửa nhỏ, ánh sáng từ nơi chính điện soi rõ một nhóm người lom khom tụ lại bàn luận gì đó, đưa tay dụi mắt nhìn kĩ hơn ,tay chân nhà sư như rụng rời, chân lạnh tay run ,miệng lấp bấp đọc thầm trong lòng “ A di đà phật..A di đà Phật..” Phía chính điện không phải nhóm người mà là Chó, chứ nào phải con người ta, phàm đã là nhà sư một lòng tin vào phật pháp, dù tinh tấn như thế nào cũng không tránh khỏi hoảng sợ trước sự việc lạ lùng trước mắt kia.Bọn nó ngồi xung quanh , chính giữa là con chó trắng đầu đàn nó cất tiếng nói:” Bọn bây nhớ lời tao căn dặn.. phen này bọn mình khó tránh khỏi bị diệt vong. Chỉ còn cách chết cùng bọn chúng.. hú hú.. Hãy nhớ lời tao căn dặn mà làm . Một là trả nghiệp , rồi sớm đi đầu thai thành người…Hú hú”..

Nói xong tru lên từng hồi, bọn chó xung quanh gật gật cái đầu ma quái như đồng ý cùng con chó trắng đầu đàn.Nhà sư nhẹ nhàng nằm xuống, niệm phật pháp liên tục, cầu mong cho trời mau sáng.Sáng hôm sau, bước ra sân đã thấy bọn chúng , như những con chó bình thường khác, con nằm con ngồi thấy nhà sư già bọn chúng chạy lại ngoắc đuôi mừng rỡ.

Tiếng huyên náo rầm rộ bên ngoài ,một đám quân tướng hơn trăm tên từ đâu kéo vào đầy sân chùa,thì ra đây là đám quân thất trận La Khải bộ tướng của Chế Bồng Nga( nước Chiêm Thành), trong lúc đánh nhau với Hồ Quý Ly đã rút chạy về đây, đi đến đâu cướp phá đến đấy,trong lúc đói khát, thương tật, thấy ngôi chùa nhỏ liền kéo quân vào.Đã là theo phật không phân biệt giặc hay ta ,thiện hay ác,, tấc cả điều là chúng sanh đau khổ trong cõi trần tục này, vị sư già cơm nước, thuốc thang cho bọn lính kia, được ăn được nghĩ dưỡng vài ngày trong chốn thiền môn. Trong chùa vốn dĩ cơm lạt canh trắng, lấy đâu có đồ ngon. Bọn chúng nhìn thấy chó trong chùa nhiều quá , liên tưởng đến món luộc, xào, nướng, giềng thơm phức, cả đám thèm chảy nước dãi ướt cả áo.Mặt dù được nhà sư khuyên can:” Các thí chủ đây muốn ăn gì cũng được, lão đây sẽ phục vụ, đừng sát sanh hại vật , thêm nghiệp chướng nhân quả..”

Nhưng bọn chúng nào nghe, cười khà khà mà hát:” Đi tu Phật bắt ăn chay-Thịt chó ăn được, thịt cầy thì không ..hahaha”

Nhà sư già bị bọn chúng cột vào cây cột trước chùa.Bắt từng con chó lột da xẻ thịt trước mặt nhà sư , mà ăn uống như thèm khát nhiều năm. Nhà sư không dám nhìn , cứ nhắm mắt mà đọc kinh.Ăn xong bọn ác ôn còn nổi cơn thú tính ,hạ đao chém chết luôn nhà sư đáng thương kia. Sự việc xảy ra trời than quỉ khóc.Đám lính thất trận ,ăn xong nằm phè phởn khắp chùa mà ngủ, sau bao ngày trốn chạy.Nửa đêm bỗng xảy ra chuyện ma quái, trong đêm thanh vắng im lặng , bổng nghe tiếng rên khóc khắp chùa ,trong bóng tối nhập nhoạng, gió lạnh ,tiếng khóc ngày càng lớn.Một tên trong đám lính đang nằm tự dưng ngồi bật dậy, chu miệng lên như chó, tru dài lên từng hồi, làm cả đám khiếp sợ, rồi 2,3,4..10 tên giống như lây bệnh, tay chân mọc lông, miệng răng nanh hai bên dài ra ,rồi chạy lòng vòng như điên loạn , gặp ai cắn nấy , chẵng mấy chốc, cả đám lính hơn trăm tên, chết không toàn thây, máu me khắp chùa, đầu một nơi thân một nẻo, chân tay đứt rời, mùi máu tanh tưởi lan xa trăm dặm. Kể từ đó ngôi chùa bỏ hoang vắng, không ai đến .

Đức Huyền xưa nay không sợ những điều kì quái , nên không lo lắng điều gì , vén áo một mình rảo bước vào trong ngôi chùa.

Gần cái hố lớn là xác một con chó to lớn nằm bên trên, bên dưới hố lớn sâu ngan thân người ,có một con chó nhỏ chừng một nắm tay, đứng nép sát vào vách trên người đầy thương tích bởi vết cắn của rắn độc.Thấy người lạ nó gầm gừ, ánh mắt đỏ rực như lửa. Xung quanh là xác của hai con rắn to lớn bị những vết cắn của chó và một đàn chó nhỏ cũng bị rắn cắn nằm chết la liệt. Thấy cảnh tượng thương tâm, Đức Huyền dự là chó mẹ đi kiếm ăn , để lại đàn con nhỏ dưới hố, lúc quay về chăm con thì đã bị hai con rắn kia cắn chết , rắn bò xuống hố sâu mà ăn luôn đàn chó nhỏ, nhưng cuối cùng gặp sự chống trả của con chó nhỏ kia mà bỏ mạng , chỉ còn lại con Huyền Đề nhỏ, Đức Huyền dùng y thuật bên người mà cứu nó thoát chết bởi nọc độc, sau đó mang về nhà mà nuôi dưỡng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK