Sau khi giúp người dân thôn Hành Thiện khai quang Điểm Nhãn Ngư Long, trên đường trở về nhà đi ngang qua một ngôi làng mang tên Lộc Hà kề bên, thì có hai hàng người đứng đợi sẵn già trẻ lớn bé ăn mặc rất ra vẻ giàu có, như chờ đón mình.
Thì ra nghe tin Tả Ao Tiên Sinh đã ra tay trợ giúp làng Hành Thiện, nên những người có chức sắc trong làng này từ sáng sớm đã ra đầu làng đứng đợi, chào đón long trọng, một người xem ra cao tuổi nhất, mặt áo gấm, đeo cầm phù đạo ngọc (ngọc ấn dài bằng tay cầm do vua ban tặng) đứng ra nói “Dạ thưa!! Ngài Tả Ao Tiên Sinh người làng Lộc Hà đã nghe danh ngài từ lâu, nay mới được diện kiến. Xin mời ngài ghé qua tệ xá để chúng con được nghênh đón cho phải đạo”.
Chưa nhìn qua thì Hoàng Chỉ cũng đã biết qua về làng Lộc Hà này, làng tuy lớn nhưng dân cư đông đúc như cuộc sống rất nghèo khổ. Không phải là do dân làng lười biếng hay do nguyên nhân thiên tai hoặc không có tài nguyên gì quí giá, mà là do một số người trong làng tham lam nắm giữ chức quyền trong tay, lập nên một gia tộc được mang tên “Tam Bá” sở dĩ mang tên Tam Bá này do ba người gia tộc họ Triệu nắm giữ quyền hành trong tay. Cả ba điều làm quan lớn được triều đình cất cử về đây, trước là nắm quyền điều hành, sau là truy thu thuế quan nộp cho triều đình.
Vốn dĩ gia tộc họ Triệu kia không phải tài giỏi gì được làm quan, mà là vì họ giàu từ trong trứng nước, sinh ra đã ngậm thìa vàng, luôn lập bè kết phái thu vén, đè cổ dân đen tận thu thuế quan, sau đó lên kinh thành kết hợp với đám tham quan mua quan bán chức.
Gặp năm hạn hán thiên tai, dân làng đói khổ khắp nơi, thay vì phát chuẩn kho thóc cứu đói, cũng nhất quyết không tha, sai quân lính vào tận nhà vơ vét đến hạt gạo cuối cùng, người dân oán hận đến xương tủy.
Nhưng ba người gia tộc họ Triệu kia nắm giữ hết thế lực trong tay, một là Vương Lãng tổng lục phẩm đề hạt nắm giữ xét xử khiếu kiện thưa gởi, hai là Vương Thông lang trung lục bộ nắm giữ quân lính bộ giáo huấn, ba là Vương Thừa Kiện tòng lục phẩm nắm giữ kho lương thực và ngân khố.
Dân tình khóc cạn nước mắt, uất hận mà nào làm gì được bọn họ. Hôm nay 3 người họ Triệu kia nghe thông tin báo về có một vị Phong Thủy Tiên Sinh rất cao tay, có thể biến hung thành cát, xem thế đất trấn yểm mang lại hưng thịnh cho gia chủ, nên từ sáng sớm kéo nhau hết ra đây để đón Tả Ao Tiên Sinh.
Hoàng Chỉ bước từ đàng xa đã trong thấy thế đất của ngôi đình làng, biết được sự xung khắc trong phong thủy, mà người dân phải gánh chịu, nên trong lòng đã có tiên liệu sự việc, lại thêm hình dáng, tướng đi, gương mặt của 3 người họ Triệu, mắt nhỏ láo liên, tai nhọn như dơi, nhân trung lõm sâu đích thị là tham lam ích kỉ, hám danh “Tâm sinh tướng là vậy”.
Sau khi yên vị trong nhà, Hoàng Chỉ nhìn 3 người họ Triệu biết trước như vẫn hỏi “Chẳng hay các người muốn gặp ta, có điều chi dạy bảo?”
3 người họ Triệu kia đứng lên chấp tay nói “Ấy chết. Dạ không dám mạo phạm ah. chúng con muốn ngài ra tay trấn môn tạo phúc cho dân làng Lộc Hà này, trước là an ban dân chúng sau là muốn thế hệ hậu bối của gia môn họ Triệu của bọn con được mãi mãi trường tồn, sau này sẽ luôn đè đầu đè cổ thiên hạ. Mong ngài giúp đỡ cho bọn con được nhờ. Sau khi xong việc số lộ phí này.. khì khì là của ngài ah.”
Nói xong sai gia nhân đem đến trước mặt Hoàng Chỉ một túi vải gấm có bên trong số bạc lớn. Tả Ao Tiên Sinh đứng lên thở dài một tiếng bước quay đi, bọn nọ đi theo sau lưng nói “Hay ngài xem ít quá thì bọn con sau khi xong việc sẽ mang thêm ah…”
Hoàng Chỉ nói “Ta trước đây và sau này cũng vậy, giúp người chứ không màng danh lợi, các người kêu dân làng tụ tập lại đây ngay sau đó ta sẽ giúp.”
Bọn họ Triệu nghe xong lòng mừng như mở hội tụ tập dân làng hết trên sân đình, Hoàng Chỉ lấy số bạc trong túi gấm chia đều hết cho dân nghèo. Rồi ra hiệu mọi người về hết, xong mời họ Triệu kia lại rồi nói “Ta thấy sau lưng đình làng có nghĩa trang của gia tộc họ Triệu, mới xem qua thì là đất tốt Phong Thế, trong Âm khí lại sinh ra Dương mệnh, nhưng thiếu Phong Khấu, tức là mất đi ngọn gió cất cánh diều bay cao, nên cứ lên rồi xuống, người xưa thường nói không ai giàu ba họ không ai khó ba đời. Họ Triệu các người cho đến nay đã đến đời thứ ba, đến kỳ vận hạn này xem như gia môn sẽ xuống dốc…”
Nghe xong lời này cả đám người họ Triệu quì xuống dập đầu như gà mổ thóc, mong Tả Ao Tiên Sinh giúp, Hoàng Chỉ nói “Đức năng thắng số. Muốn tránh nghiệp này, thì ngày mai phát chuẩn cho dân nghèo lúa thóc. Sau đó đem huyệt mộ tổ tiên lên trên núi hướng Đông Bắc mà hành lễ đúng giờ Tý mà an táng sau này chắc chắn đè đầu đè cổ thiên hạ.”
Nói xong Hoàng Chỉ bước đi, sau lưng còn nghe tiếng “Đa tạ Vô Lượng Thiên Tôn Tả Ao” của Gia tộc họ Triệu kia.
Vài năm sau đó không hiểu sao, tất cả đám nam tử , từ lớn đến bé trong gia tộc họ Triệu hễ cầm quyển sách định học, nhưng học mãi mà chữ nghĩa chẳng vào đầu. Các thầy đồ có tiếng tăm được mời đến dạy cũng thở dài ngao ngán. Rồi thay vì sách vở bút nghiên, càng ngày càng có nhiều anh con trai con các chức sắc kỳ mục gia môn Triệu rủ nhau đi sắm hòm đồ nghề thợ cạo, xách đi khắp nơi cạo đầu, hớt tóc dạo. Trong lúc hành nghề, thì họ tha hồ mà “đè đầu đè cổ” thiên hạ.
Các cụ quan họ Triệu lúc ấy mới hiểu ra cái thâm ý của Tả Ao Tiên Sinh trước đây. Nhưng cũng hiểu rõ, tại họ quá tham lam, chỉ biết tư lợi cá nhân, nên mới bị Tả Ao dạy dỗ…
“Khi về đến An Nam con đừng lên núi Hồng Lĩnh” lời dạy của Lưu Sư phụ còn đó, người ta thường nói trong tất cả cái chết của thiên hạ, trong đó có một cái chết vô lý đó là chết vì tò mò, nghe thì lạ như thực chất lại như thế, biết bao nhiêu người bỏ mạng cũng vì điều này.
Hôm nay, có dịp đi ngang qua đỉnh núi Hồng Lĩnh nhớ lời dạy của vi sư dạy Hoàng Chỉ không khỏi tò mò, vì sao sư phụ lại nói như vậy, chắc nơi này tồn tại huyền cơ gì đấy, bản tính tò mò trỗi dậy.
Đứng dưới chân núi xem lên trên đỉnh Hoàng Chỉ nói cười thầm một mình “Dù ta có tò mò như thế nào, cũng là đi xem cho biết, chứ không có ý định gì khác, chắc sẽ không bỏ mạng ...haha.”
Dùng Đào Hành Dã phi lên trên đỉnh núi cao thì cơ hồ đã đoán ra sự tình. Mạch núi chạy theo hướng Tây Bắc - Đông Nam chiều dài hơn 30trượng, có kiến tạo từ 200 triệu năm trước, với độ cao 2700 trượng, núi Hồng Lĩnh lại có có 90 đỉnh lớn nhỏ nhô cao lên từ mấy chục mét.
Vào thủa khai thiên lập địa, vùng đất này núi non mọc ngổn ngang, ngăn cách vùng này vùng kia. Tương truyền, núi Hồng Lĩnh sở dĩ núi non trùng điệp là do một người khổng lồ tuổi dân gian gọi là ông Đùng, đã mê đắm một nàng Tiên nơi này, đến cầu mong được lấy làm thê tử, nàng ta ra diều kiện phải xếp những ngọn núi nhỏ xung quanh đây về tụ lại dưới núi Hồng Lĩnh thành 100 ngọn thì sẽ lấy làm phu quân.
Ông ta gom nhặt những quả núi mọc lẻ tẻ ở vùng châu thổ Lam Giang và La Giang đem về đây xếp thành dãy Hồng Lĩnh. Xếp được 99 hòn núi, còn một hòn cuối cùng thì ông Đùng đánh rơi sang phía bờ bắc phía Bắc của con sông nên một hôm sớm tinh mơ đến ngỏ ý, Tiên nữ kia nói “Trước khi gà gáy ngày mai ông phải xếp đủ 100 ngọn núi thì đồng ý làm vợ”.
Vậy là ông Đùng một mình cặm cụi kéo núi xếp lại, ông làm việc quên cả ăn. Lúc xếp được 99 ngọn núi thì cũng là lúc Tiên nữ tỉnh dậy, thấy ông Đùng đang xếp núi nên đùa cho vui bằng việc giả tiếng gà gáy.
Ông Đùng đang di chuyển một ngọn núi về cho tròn 100 ngọn, đến bên bờ bắc sông Lam nghe thấy gà gáy tưởng thật, nên đứng dậy phủi tay, tưởng mình thất bại buồn tủi mà quay đi. Do đó mà núi Hồng Lĩnh có 99 ngọn, còn một ngọn bị ông Đùng bỏ lại.
Nhìn qua một lượt Hoàng Chỉ biết đây là thế đất Cữu Long Tranh Châu tức là chín Rồng tranh Ngọc, thấp thoáng nhiều ụ núi nhỏ cao thấp mọc lên khắp nơi, đỉnh này nối với đỉnh kia, khéo léo tạo hóa thành một tuyến đường chín khúc kéo dài từ Nam đến Bắc cuối cùng long khí kết tụ thành một là nằm ngay đỉnh Hồng Lĩnh.
Phía dưới lại có một thôn làng dòng nước uốn lượn trôi từ Tây sang Đông thuộc hành Hỏa, sinh khí như nuôi sống Long khí này càng ngày càng thịnh, những ụ núi kia nói cho dễ hiểu là những bọt khí của Địa Long, Long ẩn sâu dưới lòng đất vô hình vô ảnh, giống như khi người ta lặn dưới nước thả lên những bọt khí là vậy cái này trong cuốn thứ 6 Trảm Long Kinh mà mình đã xem qua.
Nếu có thể trấn yểm huyệt mộ lên trên thì sau này có thể trở thành bật đế vương, an định 200 năm, đến khi có Long khí phát sinh lượt mới.
Nói xong giờ mới biết sư phụ căn dặn ta là vậy, muốn ta không tìm đến nơi này mà phát sinh ra điều tham lam, vô ý hành sự thì gây họa lớn. Nhưng Hoàng Chỉ muốn lưu tại đây thêm vài ngày cốt ý để tìm xem. Bọt khí mà Địa Long kia nhả ra thêm hướng nào xem có gây họa cho bá tánh An Nam không, nhất định dùng Vu Thuật trấn khi cho nó không thể gây phương hại đến dân lành.