Sau khi dẹp trừ Bạch Cốt Phu Nhân, Hoàng Chỉ quay về gặp Lưu sư phụ, gương mặt rất hài lòng ông nói “Đồ đệ hành đạo làm ta rất an tâm, nay đã thành chánh đạo, Pháp Bảo Long Tinh Châm cũng đã có trong tay hãy sử dụng một cách thuần thục nhất, nếu cộng với Phù Đạo sẽ thêm hiệu nghiệm, trong đó 80 cây màu trắng đầu bọc vàng có thể sai khiến triệu hồi Thổ Công - Sơn Thổ - ThủyThần - Âm Hồn, ngoài ra 20 cây còn lại chạm rồng màu xanh nếu lệnh pháp có thể triệu hồi Tiên Thánh.”
Lưu sư phụ nói thêm “Nếu con di chuyển thì dùng Đào Hành Dã mà đi, tức là cây đào uốn cong theo chữ Quyết có thêm bình hồ lô tiên tử treo bên trên, bên trong Hồ Lô có nước Sa Hà ngàn năm, khi xưa sư tổ truyền lại, muốn đi nhanh thì nhanh muốn nhàn thì nhàn, nay ta ban tặng thêm cho con. Xem như quà xuất sơn. Đặt biệt lưu ý khi về đến An Nam, nhớ đừng lên núi Hồng Lĩnh.”
Hoàng Chỉ ghi nhớ lời sư phụ, quỳ xuống dập đầu 3 cái trước mặt Lưu sư phụ nói “Cảm ơn Vi Sư đã cho con thành đạo… Con nhất quyết không phụ lòng người, đem cái tâm mà giúp đỡ cho thiên hạ giống như di huấn Lão tổ sư …nay con xin phép quay về cố hương .. sau này gặp lại.”
Nói xong vẫn lưu luyến quỳ xuống chưa muốn rời đi, Lưu sư phụ hướng mặt về phía trời Nam cười thật lớn “Hahaha… thế là Đạo ta đã về An Nam mất rồi.”
Nói xong quay lưng bước đi lòng tràn đầy hoan hỷ…..
Hoàng Chỉ quay về nhà Lữ Tiên Sinh hai thầy trò gặp nhau, sau hơn 1 năm xa cách, nay biết đệ tử đã thỉnh giáo Lưu Bá học Phong Thủy đạt được tu vi cao lòng tràn đầy tự hào, Lưu Tiên Sinh nói “Ta thật vui khi có một đệ tử có lòng tốt như con, quả thật ta không nhìn lầm người, nay đã thành danh về đất Phương Nam, ta có 1 điều này nhờ đồ đệ giúp ta chăng?”
Hoàng Chỉ chấp tay trước mặt cung kính nói “Dạ … thầy đừng nói là một, nếu một trăm con cũng nghe theo mà làm.”
Lữ Tiên Sinh quay vào trong thư phòng nói lớn “Tiểu nha đầu, mau ra đây” Bước từ trong thư phòng ra là một thiếu nữ xinh như hoa, Khả Phượng sau một năm ngày càng xinh đẹp vạn phần, đứng e ấp bên Lữ Tiên Sinh mặt đỏ bừng bừng, Lữ Tiên Sinh nói tiếp “Ta có người cháu gái này muốn trông cậy cả vào nhà ngươi, cha mẹ cũng mất sớm, ta thì cũng tuổi già sức yếu không sống được bao lâu, hy vọng từ nay về sau cố gắng yêu thương bảo bọc cho nó, gia môn ta chỉ còn mình nó. Vậy thì ta đã mãn nguyện rồi…”
Chẳng ngờ rằng, mơ ước hằng đêm bóng hình nàng ấy sau này sẽ làm nương tử của mình, giờ thì giấc mơ thành hiện thực, niềm vui khó tả. Còn Khả Phượng người con gái xinh đẹp kia cũng không kém, từ khi gặp chàng thanh niên gương mặt hiền từ và nụ cười phúc hậu, lại thêm nghe ông nội kể về hoàng cảnh đáng thương, từ lúc nào cảm mến không hay, mong một ngày trùng phùng tương ngộ. Giờ cả hai được ông nội kết hợp, xem ra ý trời đã định sẵn một đôi cho trai tài gái sắc là vậy. Sau khi ra mắt họ hàng và vái lạy gia tiên, một bữa tiệc lớn diễn ra tại gia môn Lữ Gia, hai người chính thức trở thành phu thê. Cùng nhau tạ từ hai vi sư mà quay về cố hương..Phương Nam.
Ngày trở về cố hương, sau bao ngày xa cách. Hoàng Chỉ nhanh chóng đưa mẹ và anh trai về cùng chung một mái nhà tại làng Nghi Xuân. Lập một từ đường xem mạch, chữa bệnh, bốc thuốc cho người dân tại làng Tả Ao nên lấy tên hiệu là Tả Ao Đường.
Ngày tháng cùng nương tử Khả Phượng thay nhau chữa bệnh cho người dân, hữu xạ tự nhiên hương danh tiếng bay xa khắp nơi. Người dân quanh vùng cũng đã quên đi thằng bé còm nhom ốm đói hôm nào tên Hoàng Chỉ, giờ thành một thầy thuốc giỏi họ chỉ biết gọi tên cung kính là Tả Ao Tiên Sinh.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng Hoàng Chỉ vẫn bốc thuốc xem mạch, hành nghề y dược cho người dân. Một hôm, có một người thanh niên tên gọi là Đỗ Thắng dáng người tầm thước, làm nghề đốn củi làng Xuân Trường thôn Hành Thiện sang làng Tả Ao cầu xin Hoàng Chỉ qua làng bên cứu ông nội mình.
Ông đang lâm trọng bệnh, thân thể kiệt quệ đến không thể di chuyển dù chỉ một bước, nhìn nước mắt người cháu Đỗ Thắng cầu mong cho ông nội mình, Hoàng Chỉ cảm thương giống như hình ảnh của mình khi xưa, nên nhận lời. Qua một con sông lớn trước khi bước lên bờ, nhìn sìn đất đỏ lở trải dài trên bến, nên con đò chỉ đứng mé sông.
Muốn đi lên bờ phải bước qua bãi sông đầy sìn lầy kia, đang phân vân định thi triển đạo thuật chỉ sợ dân chúng thất kinh, nên chẳng biết phải làm sao thì Đỗ Thắng đã lên tiếng “Tả Ao Tiên Sinh xin ngài hãy lên vai, tôi sẽ cõng ngài đây lên bờ”.
Chưa kịp suy nghĩ thì đã bị nhấc bỗng lên trên đôi vai to lớn kia, nhanh chóng lên trên bờ sông khô ráo. Người dân nơi đây, khi thấy Hoàng Chỉ đến làng thì vô cùng mừng rỡ, vì biết đây là vị thầy thuốc cao tay đã cứu sống rất nhiều người, nhận thấy tấm lòng người dân nơi đây rất đôn hậu, hiếu khách làm Hoàng Chỉ rất cảm động.
Đến nhà của Đỗ Thắng bước vào trong, Hoàng Chỉ vui mừng khi nhận ra đây chính là ân nhân Lão tiều phu năm xưa đã gặp dưới chân núi Phong Châu Sơn, người đã trao cho mình Khứu Xà Nguyệt để diệt trừ Mãng Xà, Hoàng Chỉ đến bên quì xuống mà nói “Đúng là ông rồi.. ông có nhớ cháu không? Là thằng bé năm xưa gặp ông trên núi Phong Châu Sơn.”
Lão ông ốm trơ xương, cố giương đôi mắt nặng trĩu lên cố nhìn Hoàng Chỉ gật đầu, cố mỉm cười.
Hoàng Chỉ xem mạch thấy tình hình ông lão xem ra rất yếu nên tận tình cứu chữa, nương lại cố gia đây vài ngày. Những lúc ở lại đây Hoàng Chỉ đi loanh hoanh xem thế đất tại nơi này, nhiều lúc người dân nơi đây thấy Hoàng Chỉ lên ngọn núi phía sau thôn làng đứng chầm ngâm xem xét.
Ông lão tiều phu kia sau khi Hoàng Chỉ cứu chữa cho uống thuốc đã khỏe lại nhiều giờ có thể ngồi dậy ăn chén cháo, lúc này thì ông nhìn Hoàng Chỉ thật kĩ hơn rồi nói “Thật là khác xa, chỉ là có mấy năm thôi mà đã trở thành người kiệt xuất như vậy. Nếu cháu không nói ra chắc ta đây cũng không nhìn ra được.”
Hoàng Chỉ tỏ vẻ day dứt nói “Con lúc đó cũng không biết ông ở đâu mà tìm kiếm để cảm ơn… vả lại trong lúc vào hang tìm Thiểm Hoàng Mật đã đánh rơi mất cây Khứu Xà Nguyệt khi nào không hay. Con thật sự xin lỗi ông”.
Ông Lão cười nhẹ rồi nói “Thôi.. Không sao …không sao.. Chỉ là một cây gậy trấn môn, nếu để trong nhà thì cũng không có ích gì, chi bằng hãy nó làm gì có ích cho đời là được”.
Nói xong ông quay sang Đỗ Thắng buồn nói “Chẳng phải như anh đây.. tiểu nhi nhà ta đã lớn như vầy mà đường công danh cứ bôn ba mãi, miệt mài kinh sử nhiều năm cuối cùng rồi cũng về làm nghề Tiều Phu như cha ông, không biết đến khi nào mới thành danh cho gia đình hãnh diện”.
Gia đình của lão họ Đỗ kia nhiều đời hành nghề tiều phu, dân trong làng đặt biệt hiệu cho họ là Đỗ Tiều Gia Bất tức là nhà họ Đỗ làm tiều phu muôn đời như một lời trân trọng.
Như Đỗ lão gia xem đó là một lời trêu chọc của thiên hạ. Gọi là nghề thì cũng không chính xác lắm, chỉ là lên rừng kiếm cây to rồi chặt đi mang về làm củi, nhưng sau đó là cả một số kinh nghiệm, nếu không biết có thể bỏ mạng vì gặp thú dữ, hoặc tai nạn bất ngờ, xem phương hướng trong rừng sâu không bị lạc đường.
Những người đi rừng ngoài sức khỏe còn trang bị kỹ năng sinh tồn hơn người bình thường,làm tiều phu nhiều đời lại đối mặt với hiểm nguy thường xuyên, mà lợi lộc thu về chẳng được bao nhiêu, chỉ gọi là có tiếng mà không có miếng, nên Đỗ lão gia ngày càng chán trường, như nghĩ lại riêng bản thân phải có trọng trách theo di nguyện của tổ tiên để lại mà cố giữ lấy nghề này.
Chỉ là một sự cố xảy ra ngoài ý muốn, cách đây nhiều năm, khi đó Đỗ Thắng vừa lên ba thì người cha là Đỗ Hiếu sau một lần lên rừng đốn củi thì mất tích, con dâu thì bỏ đi, ôm thằng cháu còn chưa dứt sữa mẹ vào lòng ông thề với lòng, dù có ra sao...chỉ một mình ông chịu khổ, hy sinh đời mình nhất quyết dành tất cả những gì tốt nhất cho thằng cháu duy nhất được học hành tới nơi tới chốn mà công thành danh toại, thay đổi cuộc sống nghèo hèn do nghề tiều phu mà ra.
Nhưng bao nhiêu năm đèn sách, học hành trên kinh thành Thăng Long, nhà cửa cũng không còn món đồ gì quí giá, mà thằng cháu đích tôn vẫn thi quan trượt lên trượt xuống, không sao đỗ đạt được, mặc dù rất ham học và thông minh. Nó lại trở về, lại bỏ đống sách qua một bên, vác cái rìu truyền kiếp của cha ông để lại, lên rừng tiếp tục sự nghiệp đốn cây đổi cơm qua ngày, thấy vậy ông càng suy sụp thêm không muốn ăn uống gì, càng ngày sinh ra ốm yếu, gầy guộc bụng hóp lại chạm cả vào mông. Nếu không có Hoàng Chỉ ra tay sự sống chỉ tính bằng hơi thở.
Mà người đâu phải chỉ riêng gia đình của lão Đổ tiều phu, người dân ngay tại làng này cũng vậy, gặp Hoàng Chỉ thì y như rằng cũng nói như nhau thôn làng Hành Thiện này ai cũng thiện lương mà hiếu học như cả trăm năm qua không một ai trong làng có thể đỗ đạt vinh qui bái tổ về làng.
Họ nhìn những đứa con của mình lắc đầu ngao ngán. Hoàng Chỉ nghe xong chỉ vào đỉnh núi phía sau làng cười rồi nói “ Không phải là do con người, mà là các vị phạm vào phong thủy nên vậy. Hôm sau mời các vị lớn tuổi, ra sau núi phía sau làng ta sẽ giúp cho, sau này sẽ đạt nhiều nguyện vọng của mình.”
Sáng hôm sau, tất cả những người lớn tuổi theo Hoàng Chỉ lên núi, đứng trên nhìn xuống phía dưới làng Hoàng Chỉ nói “Thuật phong thủy có thể thông qua thăm dò đất đai có thể biết được về con người và sự việc liên quan đến nơi đó, cũng có thể thông qua nó khống chế và thay đổi vận mệnh con người, thậm chí cả việc sống chết, nếu làm tốt có thể có những điều kỳ diệu xảy ra.
Nay ta thấy phía Tây của làng có dòng nước chảy qua hướng Tây bắc thuộc hành Kim, phía Đông có sông nước, làng nhìn về hướng Đông Nam hướng Đông Nam thuộc hành Mộc, đó là thế đất tốt vượng khí tài hoa, nam nhân có thể thành trạng, nữ nhi sắc sảo linh hoạt. Nhưng tại sao bao năm làng ta bị mất hết sinh khí là vì Ngư Hoa Đối Sơn. Các cụ nhìn xem, hình thế của làng là một con Cá Chép, nhưng nó không có con mắt nên bị đâm đầu vào vách núi không sao hóa Long được. Người ta thường nói Cá Chép vượt vũ môn sẽ hóa thành Rồng, con Cá Chép này bị mù cứ đâm đầu vào vách đá dù 1000 năm thì thế cuộc cũng vẫn thế thôi…”
Nghe qua lời Hoàng Chỉ phân giải, nhìn kĩ lại thế đất lại thì đúng với những gì Hoàng Chỉ nói, cả làng lớn bé cùng nhau quì xuống cầu xin cao nhân cứu giúp “Chúng con kính mong ngài Tả Ao vì lợi ích chúng dân mà ra tay. Làng con đội ơn ngài nhiều”.
Hoàng Chỉ kêu mọi người dựng cho một bàn lễ trên ngôi đình làng Thần Hoàng, tay trái giơ lên trước mặt tay phải chỉ hai ngón tay hình thành Kiếm Quyết nói lớn “Hôm nay ta phụng lệnh Lão tổ, trên có Trời dưới có Đất, cùng Long Thần Hộ Pháp Chư Tiên, nay ta thay mặt ra tay cứu giúp dân làng Hành Thiện, mong rằng ta sau khi Điểm Nhãn Long Ngư, các người nhớ sinh sống tạo nhiều phúc lành lấy nhân nghĩa ra làm gốc mà thu phục nhân tâm.. .Vô Lượng Thiên Tôn”.
Nói vừa dứt ánh sáng trong tay biến thành đạo bùa vàng bay lê không trung, một Long Tinh Châm từ trong tay Hoàng Chỉ bay ra sáng lóa hơn mặt trời làm mọi người nhắm mắt lại, mặt đất trở nên rung chuyển dữ dội, một tiếng nổ “Bùm…” vang rền, bụi đất bay mù mịt, sau khi tan hết thì thấy một lỗ sâu hút, giữa đình làng không thấy đáy, bỗng một mạch nước dâng lên màu xanh tạo thành một giếng sâu.
Hoàng Chỉ nói “Nay ta đã điểm Điểm Nhãn Long Ngư, các người nhớ những lời ta căn dặn. Xây một cái giếng bọc lấy Nhãn Ngư này lại nước này chỉ dành cho cúng bái, tuyệt dối không để tắm giặt làm hoen ố nó, sau này cứ thế mà làm. Tây lộ khê lưu kim tại hậu – Đông giang thuỷ tụ mộc cư tiền…”
Nói xong bước đi nhanh, mọi người cùng thấy qua sự việc cúi đầu đa tạ Tả Ao Tiên Sinh.
Sau này làng Hành Thiện từ khi có giếng Mắt Cá thì hành thiện ngày càng thịnh phát, nổi tiếng là ngôi làng Nho gia, nam thì học hành thi cử đỗ đạt, nữ thì dệt lụa ươm tơ xinh đẹp nhất vùng. Hành Thiện có 419 người đỗ đạt, trong đó 7 người đỗ đại khoa với 3 tiến sĩ, 4 phó bảng, 97 cử nhân, 315 tú tài.