Tả Ao Đường hôm nay tiếp một vị khách quí, lão quan Tòng thất phẫm Vệ úy Trọng Kiên sau khi tiếp kiến Khả phu nhân.Nhìn gương mặt tủm tỉm cười rất gian của Đức Huyền ,đang đứng tạo dáng nghiêm túc kề bên Khả phu nhân ,lão nghiêm mặt nói:” Thật may mắn hôm nay được tiếp kiến phu nhân , chẳng qua là ta mạng phép đề bạt với phu nhân đây một chuyện hệ trọng , xã tắc hiện tại rất thiếu nhân tài , nay ta phụng lệnh quan trên tìm kiếm và bồi đắp nhân lực cho nha môn ,nhận thấy Đức Huyền có tài y thuật cao minh ,ta đề bạc quan trên muốn tìm một người có tài, đảm nhiệm chức Bảo y cho nha môn, hiện tại gian tặc hoành hành, nếu có gia môn của phu nhân đây giúp một tay, thì bá tánh xem ra có thêm phúc phần,gia đạo phu nhân cũng nở mày nở mặt với thiên hạ..
Khả phu nhân cau mày , tỏ ý không hài lòng khi nghe lão quan Trọng Kiên nói vậy, nên từ chối khéo :” Ta biết là xã tắc đang cần nhân tài, là phận con dân sao dám từ chối.. nhưng e rằng đồ nhi nhà ta, tính tình còn ấu nhi, lại không tinh tế, chỉ sợ làm rách việc của lão đây mà thôi…”
Lão Trọng Kiên trước khi đến hình như đã dự đoán được ý phu nhân sẽ nói vậy, nên đã chuẩn bị từ tốn trả lời:” Ta hiểu điều này, nhưng lệnh trên đã ban xuống e rằng không thi hành, thì rất khó khăn cho ta lẫn gia đạo họ Hoàng. Xin phu nhân cứ an tâm, ta lấy danh dự mình ra bảo đảm.Lão mỗ đây vốn không con cái, xem Đức Huyền như con cháu trong nhà, ta sẽ giáo huấn chu đáo.Bình thường thì Đức Huyền vẫn chỉ ở nhà, chỉ khi nào có việc cần xử lý mới ra ngoài ,xin phu nhân chấp thuận…”
Đức Huyền nói chen vào:” Con chỉ ra ngoài có việc cần thôi mẹ, bình thường con vẫn ở nhà giúp mẹ trong công việc tại Tả Ao Đường..”
Chưa nói hết lời Đức Huyền chỉ nhận được cái liếc mắt của Khả phu nhân:” Chỉ được cái nói theo. Ai cần con giúp đỡ, lúc cần thì không có mặt lúc không cần thì xuất hiện , chỉ biết phá phách là giỏi..” Đức Huyền nghe mẹ mắng thì đành im lặng. Khả phu nhân một bụng hoài nghi nhìn lão Trọng Kiên nghiêm nghị nói tiếp:” Thôi được rồi..Lão quan được lệnh trên đưa xuống, ông đây nói không phải là không có lý, gia môn ta từ trước giờ lấy việc giúp đỡ cho bá tánh là việc phải nên làm,ta đây từ chối há chẳng phải mọi người điều nghĩ rằng gia đạo ta hẹp hòi, nay ta sẽ chấp thuận cho Đức Huyền đi giúp sức cho nha môn với điều kiện chỉ về y thuật, nếu có hành vi xem phong thủy sử dụng đạo pháp ta mà biết được sẽ không cho làm nữa. Lúc đó thì đừng trách ta sao không nể mặt..”
Nói xong đứng lên bước vào trong , không quên trừng mắt nhìn Đức Huyền một cái.
Lão quan Trọng Kiên mừng như bắt được vàng, khi được sự chấp thuận của Khả phu nhân.Đức Huyền đưa tiễn lão ra đến ngoài cổng gia môn ,cười như toét cả mang tai,nói với lão quan:” Cảm ơn lão quan gia, đã vì tài tốn nghĩa giúp cho tại hạ..xem như ông và ta hết nợ nần nhau nhé..”
Lão quan Trọng Kiên,vừa bước đi vừa nói:” Hahaha.. còn khuya nhá tiểu tử. Ta và mi giờ thành một đội, ráng mà chuẩn bị ăn hành với ta..hmm”
Chẳng qua là mấy hôm trước, tiểu tử Đức Huyền gặp lão quan Trọng Kiên lập kế nhỏ xin phép mẫu thân cho mình ra bên ngoài chứ ở nhà thì chán không buồn chết.Nay đã được toại nguyện thỏa chí tan bồng, giờ thì như cá ra biển lớn chim bay trên trời lòng vui khôn tả.Chức vụ Bảo y ngoài trị bệnh còn là một người kiểm tra xác chết những vụ án để điều tra thủ phạm, giống như chuyên gia pháp y thời nay, nói là vậy chứ Đức Huyền chủ ý thực nghiệm đạo pháp phong thủy là chính yếu.Chỉ cần có thời gian ra ngoài thực hiện ước mơ đời mình, trở thành bậc nhất đẳng cao nhân như phụ thân mình, những cuốn sách quí đã từng xem qua tại từ đường họ Hoàng, ghi khắc vào tâm cốt chỉ chờ dịp mà đem thực hành.
Thiên địa rõ ràng thiện ác tuần hoàn, nhân gian không lúc nào được yên bình dài lâu.Làng Nam trì xảy ra chuyện kỳ án . Án mạng xảy ra liên tục cứ vài ngày lại phát hiện có người chết , tấc cả điều là nữ nhi mười tám đôi mươi, chết đi thân thể còn nguyên vẹn, mà làn da khô lại như hết máu,da nhăn tóc bạc như một cái cây khô héo.Trăm nhà vạn hộ làng Nam Trì hoảng loạn như “ Chó nhà có tang, Cá bơi mắc lưới”..
Nha môn làng Nam trì ,sáng tinh mơ chưa đến giờ làm việc ,đã bị người dân kéo tới đập cửa ầm ầm báo án.Lão Trọng Kiên vừa đi ra vừa khoát chiếc áo bên ngoài , kéo vội chiếc quần chưa kịp mặc xong chạy ra ngoài cửa nha môn.Lão tuy chưa chuẩn bị áo quan cho chỉnh tề ,như vẫn toát ra vẻ thần thái của vị Vệ úy nói to:” Nào nào.. xin bà con hãy nghiêm túc lại, trình báo thật tình chuyện gì đang xảy ra cho ta biết , chứ om sòm lung tung vậy thì ta biết xử lý ra sao?..”
Một người đàn bà chạy ra quì trước mặt lão quan , nước mắt lưng tròng , ôm lấy đôi chân của lão Trọng Kiên mà khóc to, khiến lão quan vốn đã ốm yếu, người mỏng dính mông không dính thịt , dây lưng quần thắt chưa chặt , xém tí tuột cả quần” Ầy.. ầy thôi được rồi , vào hết cả trong thất chính nha môn mà phân trần cho ta xem..”
Dân chúng báo án thì ít mà tò mò thì nhiều, vây quanh đứng ngồi đầy trong thất chính. Đám quân lính, lôi ra một cái xác chết được bó trong tấm chiếu manh,mở ra lão quan và dân chúng nhìn thấy xác chết kinh dị kia bất tri bất giác ai nấy cũng điều lạnh cả sống lưng ,người đàn bà kia rưng rưng nói:” Dạ mong quan lớn suy xét tìm ra kẻ ra tay ác độc này,trả lại công bằng cho hạ nhân, tôi chỉ có một đứa con gái, phu quân và tôi thì bận việc trên kinh thành, sáng nay về nhà thì đã thấy con tôi chết , ra đi không một lời từ giã ,hạ nhân chỉ thân yếu thế cô, không sao hết được nỗi đau này..huhuhu”
“ Lính đâu đi truyền Bảo y Đức Huyền đến đây gấp cho ta..”
Trong đám người lao nhao to nhỏ bên dưới nói:” Là yêu quái.. là yêu tinh hút máu. Chứ giết người mà sao không thấy vết thương, lại da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng thế kia.. còn là ai vào đây nữa chứ, là yêu tinh hút dương khí…”
Lát sau Đức Huyền đã đến sau khi nghe nói qua , bắt đầu nhìn thoáng qua cái xác, ra dấu kêu mọi người về hết với lão Trọng Kiên.Lão như hiểu ý Đức Huyền nên nói với mọi người:” Xin mọi người hãy ra về cho chúng tôi tập trung điều tra nguyên nhân.Ta và cộng sự đang cố gắng hết sức phá án , mọi người ai về nhà nấy. Ta sẽ giải quyết vụ án này, đem công bằng và bình an cho làng Nam Trì…”
Khi tấc cả đã ra về hết, chỉ còn lại ít người trong nha môn. Đức Huyền sau khi nhìn qua xác chết bên ngoài , lấy kim bạc châm vào ngón chân cái một dòng máu đen chảy ra ,mùi hôi tanh nồng bay khắp trong thất chính làm ai nấy nôn mửa , Đức Huyền ra hiệu cho hai người quan sai lật úp xác chết lại rồi nói với lão quan Trọng Kiên” Lão nhìn này , trên đỉnh đầu có hai lỗ nhỏ, phía sau hai bên vai mỗi bên có sáu móng vuốt sắc in dấu, trên đó có dính lại một ít lông màu ngũ sắc, lão nói xem thủ phạm là gì ?…”
Lão Trọng Kiên trên ánh mắt hằn lên những tia máu, nhưng chất chứa hận thù bên trong giờ có dịp bộc phát ra, lão quan già dằn lên từng từ:” Là ngươi.. ta tìm mi bao lâu nay . Giờ là lúc ngươi xuất đầu lộ diện sao? Nếu lần này không diệt trừ ngươi, ta có chết cũng không nhắm mắt..”
Chuyện là nhiều năm về trước Trọng Kiên là anh chàng xuất thân con nhà cự phú ,do may mắn cưới được một người con gái của quan thượng thư trong triều , nương tử nết na , hiền dịu. Hai phu thê mặn nồng được nửa năm, thì nhạc phụ làm quan trong triều, thấy được Trọng Kiên là người có chút bản lĩnh ưu việt hơn người thích hợp làm quan Võ, muốn chàng rễ cũng có chút danh phận ,nên ý gửi Trọng Kiên đi học võ ở nơi xa ,với mong muốn sớm thành danh đỗ đạt thành quan , sau này như cây tùng cây bách cho con gái mình nương tựa. Trọng Kiên vâng lời nhạc phụ bèn lên đường học võ, còn người vợ ở nhà ngoan ngoãn cùng song thân. Nương tử sống hiền ngoan, đức hạnh đều không có gì đáng chê trách.
Thời gian sau ,vào một đêm khuya lúc gà không gáy chó không sủa. Bỗng nương tử nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài thư phòng. Mở cửa ra thì thấy Trọng Kiên , vừa mừng vừa lo lắng hỏi:” Sao chàng về đây.. sắp đến ngày thi võ,mà không lo học hành lại chạy về đây lúc đêm tối như thế này?”
Trọng Kiên ánh mắt dịu dàng nhìn nàng , vừa đưa tay vòng ra sau lưng ôm lấy eo của nương tử mà nói:”Ta đây vì quá nhớ nàng nên lén trốn khỏi nơi học võ,để về đây gặp nàng một đêm rồi gà gáy sáng sẽ đi ngay thôi....”
Hai phu thê vừa mới cưới nhau chưa lâu đã vội xa cách, một ngày không gặp tựa ba thu, nên chuyện ân ái còn mặn nồng nay gặp lại như lửa gần rơm , say đắm bên nhau cả đêm. Từ đó trở đi, cứ cách vài đêm hai phu thê lại gặp nhau một lần. Kéo dài suốt nửa năm, nhan sắc nương tử ngày một tiều tụy, da xanh , mắt trũng sâu,tóc bắt đầu bạc trắng.
Cha mẹ Trọng Kiên không biết chuyện ,thấy như vậy thì thương con dâu, cho là nhớ chồng của mình nên thành ra như vậy.Bèn viết thư gọi con Trọng Kiên về cho cả hai thỏa nỗi lòng. Thế nhưng, điều lạ là khi Trọng Kiên trở về nhà thì nương tử lại lạnh nhạt,không tỏ ra vui mừng săn sóc. Trọng Kiên rất bực tức, nghi ngờ rằng trong lúc mình đi học võ nương tử trong lòng đã có người khác nên buông lời oán trách:” Ta đi xa học hành , khổ luyện cho thành tài, đổ mồ hôi sôi nước mắt, tấc cả cũng vì nàng, cớ sao lại càng xa lánh ta? Hay là nàng trong lúc ta đi vắng đã sinh lòng thay đổi?..”
Nương tử hai hàng nước mắt rơi xuống vì bị tiếng oan, mới thanh minh:” Sao chàng lại nói thiếp như vậy , lẽ nào chàng quên vội vậy sao, mới hôm kia chàng còn về nhà. Mấy tháng nay cứ cách hai ba hôm chàng về gặp thiếp. Chàng phải hỏi bản thân mình chứ..”
Nghe vậy Trọng Kiên liền nổi lửa giận bừng bừng nói:” Thật là vô lý, ta đây trên quan trường luyện tập ngày đêm, đến ăn ngủ còn chẳng có thời gian, nàng lại nói những câu như mộng ảo, hay là nàng bị bệnh ảo loạn, qua lại với người khác rồi cứ tưởng là chồng mình… hmm..”
Nương tử nghe xong liền nói trong ấm ức:” Thiếp đây ra sao có cha mẹ chàng biết, ngoài công việc gia môn xong ,thiếp chỉ ở trong phòng không ra ngoài.Giờ lại gánh điều tiếng không hay. Nếu chàng nghi ngờ thiếp, xin nguyện chết để tỏ lòng mình..”
Nói xong lao đầu chạy đi, Cha mẹ Trọng Kiên thấy vậy nên mới ngăn cản, họ cũng tin và cho rằng lời con dâu mình là đúng.Từ khi về làm dâu nhà họ Trọng bao giờ cũng giữ trọn lòng hiếu đạo. Chắc là có ẩn tình gì đó. Sau đó mọi người bình tĩnh lại ngồi nói với nhau ,sự việc kì lạ xảy ra tại gia môn những ngày gần đây.Nghi ngờ là có yêu ma quỷ quái lộng hành, nên mọi người lập kế xem cho rõ sự tình. Đêm hôm đó , mọi người đồng lòng nhất trí lập mưu, bắt yêu quái,tấc cả điều tắt đèn giả vờ ngủ say, rồi lén nhìn qua khe cửa. Đêm khuya thanh vắng nhân lúc trăng cao gió mờ, một trận âm phong quét xuống trước cửa phòng nương tử, một dáng người rất thân quen hiện ra mọi người nhìn thấy bất giác lạnh cả sống lưng,là Trọng Kiên, một Trọng Kiên thứ hai sao.
Trọng Kiên ngồi nấp cùng mọi người cố gắng nói nhỏ:” Tại sao lại xuất hiện một Trọng Kiên thứ hai ngoài ta ra.Đây chắc chắn là yêu quái hiện hình rồi.. Gặp ta nhà mi xem ra tới số rồi..”
Nói xong vung Đao mà nhảy ra trước mặt yêu quái kia,hét lớn:”Yêu nghiệt phương trời nào, hôm nay gặp ta , xem như mạng nhà ngươi tới đây là đoạn tuyệt…hmm..”
Nghe tiếng hét lớn của Trọng Kiên , tên kia kịp né tránh cú ra Đao lấy mạng, chỉ nghe một tiếng “ Chíp” thật lớn, trong chớp mắt , yêu đồ kia nhảy ra ngoài sân thay hình đổi dạng hóa thành một con Thiên Thử Sắc (chuột ngũ sắc )to lớn như con người, lông dài râu trắng, chân tay mọc ra vô số móng vuốt sắc bén, tia mắt xanh tím nhìn trừng trừng vào Trọng Kiên mà gầm gừ. Cả gia môn hơn mười người cùng chạy ra, ai nấy trên tay điều cầm vũ khí sắc bén , hò lên cùng nhau mà xông vào con yêu nghiệt kia. Thấy thân mình đã lộ bạch , lại thân yếu thế cô , nếu còn ở đây phải bỏ mạng . Nó lắc người phóng lên nóc nhà mà cao chạy xa bay.Trọng Kiên dù thân pháp không phải tầm thường, như Thiên Thử Sắc kia dùng tà thuật chẳng mấy chốc lướt vào màn đêm đen kịt mất hút.
Có câu số mệnh ba thước, khó cân một trượng. Trọng Kiên dù đã phát hiện sự thật , nhưng Nương tử cũng dương tàn âm mệnh, khí lực chẳng còn bao nhiêu, chẳng bao lâu sau đã rũ áo chầu trời.Trọng Kiên ôm nương tử trong tay , lòng hối hận không dứt, trách cho số phận mình đã không làm tròn trách nhiệm một người chồng, để nàng phải khổ tâm , ra đi không nhắm mắt.
Trên đời thuốc gì cũng có, chỉ không có thuốc mang tên hối hận, Trọng Kiên ôm mối hận trong lòng, ngày luyện tập võ sự ,đêm tầm nã Thiên Thử Sắc bao nhiêu năm vẫn biệt tăm. Cho đến hôm nay , nhìn thấy những dấu hiệu trên cái xác kia làm lão Trọng Kiên không kìm được cảm xúc.Đức Huyền sau khi biết rõ sự tình đến ngồi bên lão quan , nói an ủi:’Theo sách của phụ thân con để lại ,có nói đến con yêu Thiên Thử Sắc này, đó cũng là một trong Ngũ đại tiên gia,nếu một con súc sinh hay ma quỷ tu luyện đến cảnh giới cao nhất đạt trạng thái Cao tôn chân nhân,thì hấp thụ âm khí càng nhiều để tu luyện.Thân thể con người nam dương, nữ âm.Nó bình sinh bản tính rất dâm tặc, chuyên biến hình thành người thân yêu hoặc chồng của nữ giới để lừa tình, hút âm khí mà tu luyện thành tinh.Nơi âm khí tụ tập trên người nữ giới nhiều nhất thường ở trên đỉnh đầu và sau hai vai, nên nó hay bám vào gây ra đau nhức, mà hút lấy âm lực, người bị nó bám vào chẳng bao lâu sau chỉ còn một cái xác khô..”
Trọng Kiên ngước nhìn Đức Huyền rồi nói:” Chuyện này trong nhiều năm tìm hiểu ,ta cũng biết qua đôi chút, cảm ơn tiểu tử ngươi đã cho ta biết thêm đôi điều, nay ta muốn tìm nó thì phài làm sao, đó mới là vấn đề ta quan tâm..”
Đức Huyền tự tin nói:” Việc này thì con biết, phải kiếm ra nơi phong thủy Lạc Túc Nha là nơi hội tụ âm khí nhiều nhất trong vùng , hai bên vách núi cao thuộc hành Kim,bên dưới có khe nước nhỏ thuộc hành Thủy, khí gặp gió sẽ tán, gặp nước sẽ tụ. Thiên Thử Sắc sẽ tìm nơi đó mà tu luyện Cao tôn chân nhân,lúc đó ta sẽ diệt trừ nó..”
Nghe tới đây mắt lão Trọng Kiên ánh lên tia sáng,đứng phất dậy nói lớn:” Còn chờ gì nữa. Ta cùng lên đường tìm kiếm con yêu nghiệt kia. Chẳng đâu xa vùng này ta nắm rõ trong bàn tay. Bên rặng núi Tam Cốc ta biết có một nơi như lời tiểu tử ngươi nói.”
“ Con yêu này tu luyện ngàn năm , không phải dễ dàng cho ta, nếu không chuẩn bị kỹ càng e rằng có đi mà không có về. Con còn về thu xếp thêm ít đồ mang theo, đễ thực hiện Thất Tinh Hồn Trận để thu phục nó.”
Lão Trọng Kiên nói: “ Nếu cần gì nơi ta cứ nói, kể cả mạng sống của ta đây, cũng quyết sống mái lần này..”