• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy chiếc túi vải trên vai xuống, Hoàng Chỉ đưa tay bắt từng con Thiểm Hoàng Mật bỏ vào trong, tiếng kêu ”En.. éc” phát ra từ Thiểm Hoàng Mật khi bị bắt kêu lớn hơn, tức thì những con Cóc nhỏ xung quanh cũng cảm thấy bị nguy hiểm mà phát ra tiếng kêu inh ỏi vang rền theo làm náo loạn trong hang.

Rồi bỗng như có một thứ gì đó bóp chặt cổ họng làm bọn chúng im phăng phắt, rồi như điên loạn nhảy loạn xạ không phương hướng, có con nhảy vội đập đầu vào tảng đá chết tươi.

Chợt lúc này nhiều tiếng động lào rào phát ra từ những vách hang nhỏ xung quanh như cơn sóng ập tới, Hoàng Chỉ nhìn xung quanh thì thấy rất nhiều những con rắn đen to khoảng một cánh tay thân điểm hai sọc đỏ chạy dài từ đầu đến đuôi, từ đâu tuôn ra từ trong miệng hang nhỏ, tràn ra bò lúc nhúc, làm Hoàng Chỉ lạnh cả xương sống.

Có con giương đôi mắt chết chóc, ngóc đầu phùn mang” khè khè”, như chuẩn bị nhảy sang mô đất mà lấy mạng Hoàng Chỉ. Giờ thì không kịp nữa rồi, bọn chúng bắt đầu bò từng con qua dòng suối nhỏ nhằm thẳng tới Hoàng Chỉ.

Cột nhanh túi vải trong có chứa Thiểm Hoàng Mật thật chắc trên vai, tay cầm Khứu Xà Nguyệt lùi dần lại phía sau thủ thế. Bước lùi vài bước, thì chân như giẫm phải một khúc cây dưới nước, Hoàng Chỉ đưa tay xuống nhặt lên, thì đó là một khúc xương chân người, làng nước trong veo bây giờ nhìn lại vô tình lộ ra vô số cơ mang nào là xương cốt con người, rất nhiều bên dưới trộn lẫn vào trong đất.

Hoảng loạn cùng cực, Hoàng Chỉ đưa tay vứt nhanh mảnh xương đi “Phen này lời đồn đại là có thật rồi chăng? Thứ mình chuẩn bị gặp là gì?

Chẳng lẽ sinh mạng của mình chỉ đến đây và cùng chung số phận như những bộ xương kia chăng?” Chợt nghe một tiếng gầm gừ khè khè lớn như tiếng sấm rền vang bên tai, bọn rắn kia vội thu mình lại, quay đầu hoảng sợ bò trở lại bên kia bờ.

Hoàng chỉ không biết rằng từ khi vô tình rơi xuống đây đã đánh động con vật đáng sợ kia, nó có một đôi mắt màu đỏ như máu, lè chiếc lưỡi chẻ đôi, dõi theo Hoàng Chỉ từ trên cao sau lưng, thèm thuồng như một con mồi ngon miệng, nước miếng nó chảy ra thành dòng, lâu lắm rồi nó chưa nếm mùi thịt người tươi thì phải.

Âm thanh xung quanh hang động bỗng dưng im lặng một cách đáng sợ, chỉ nghe tiếng thở phì phì.

Hoàng Chỉ tay chân giờ như hóa đá, mắt trợn ngược không tin vào những gì mình thấy trước mặt. Trên cao kia, quanh thạch trụ to lớn trên đỉnh hang trườn xuống một thân mình dài ngoằn hơn hai mươi trượng, đích thị là Mãng Xà trong truyền thuyết, thân mình to lớn như cây đa đen bóng, những chiếc vảy như miếng ngói đình làng, trên đầu có một chiếc sừng đỏ thẫm màu máu, ngóc cao đầu phình chiếc mang lắc lư, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng về hướng Hoàng Chỉ mà tiến chầm chậm đến, như chuẩn bị thưởng thức con mồi ngon.

Hoàng Chỉ hoàn hồn nhanh chân quay đầu chạy nhanh đến bên phiến đá to giữa mô đất. Nhưng tốc độ không sao nhanh bằng chiếc đuôi to và dài của Mãng Xà quật ngay thân mình Hoàng Chỉ văng đi xa, đau đớn thấu tin gan, trong lúc Hoàng Chỉ xem như cầm chắc cái chết thì bỗng nhiên Khứu Xà Nguyệt rung lên bần bật, một quần ánh sáng xanh tím bọc lấy thân cây Khứu Xà Nguyệt, tròng mắt Hoàng Chỉ giờ chuyển sang ánh xanh đáng sợ như là một người khác.

Hoàng Chỉ nhảy cao nhanh lên đến đầu ngọn đá, Mãng Xà dùng chiếc đuôi cuốn quanh phía dưới, há chiếc miệng với hai chiếc răng nanh dài hoằng định nuốt chửng con mồi.

Hoàng Chỉ cầm chặt trong tay Khứu Xà Nguyệt hét lớn “Nghịch Xà.. mi phải đền mạng” rồi dùng hết sức bình sinh nhằm thân con Mãng Xà đang cuốn quanh trụ đá mà bổ thẳng nhiều nhát liên tiếp, nó kêu lên đầy đau đớn, máu tuôn ra xối xả. Bị phản ứng bất ngờ, Mãng Xà trong lúc bị cơn đau nên không phòng bị.

Tiếp theo Hoàng Chỉ tựa chân vào tảng đá nhảy lên giữa không trung bổ một nhát chí mạng vào mắt con Mãng Xà nó đau đớn quằn quại vì vết thương, máu tuôn ra như mạch nước, gầm lên những tiếng đinh tai nhức óc, lấy đuôi quất loạn xạ trong hang động, hang rung chuyển như sụp xuống, cảnh tượng hỗn loạn, tiếng thét của Mãng Xà vang động khắp dãy núi Phong Châu. Hoàng Chỉ chỉ vội ôm lấy thân cây gỗ trên dòng nước mà trôi đi.

Trong bất cứ trường hợp nào trong hang sâu, nếu mất phương hướng cứ theo dòng chảy của con suối chắc chắn sẽ có lối ra. Hoàng Chỉ đã được nhiều cao nhân đi rừng chỉ bảo, nên ngay trường hợp này mà áp dụng. Lúc bị trọng thương do cú quật của Mãng Xà, Hoàng Chỉ chỉ vội ôm khúc cây trôi đi rồi không biết gì nữa, phó mặc cho số phận ra sao.

Dòng nước suối trên đỉnh núi quanh co khúc khuỷu rồi nối ra khúc sông lớn làng Xuân Quang. Đến bên bờ, Hoàng Chỉ cố sức lết lên trên, rồi ngất đi không còn biết gì nữa.

Toàn thân đau như tê dại, thân thể không thể cựa quậy. Muốn ngẩn người ngồi lên, thì như có hàng vạn tấn đá đè nặng xuống, Hoàng Chỉ nghe tiếng nói rất quen thuộc:

-Nằm im đó tiểu tử, quả thật mạng nhà mi rất lớn, người gãy 3 khúc, xương sườn đâm thẳng vào nội tạng mà không chết. Nhà mi may mắn nhờ người làng tình cờ đi giăng lưới trên sông cứu sống. Cứ nằm im đó mà dưỡng thương.

Tuy mắt không mở ra, nhưng Hoàng Chỉ biết đó là Lữ Tiên Sinh. Câu đầu tiên Hoàng Chỉ hỏi Lữ Tiên Sinh là:

-Thân mẫu… con ra sao rồi…tình hình bà ấy như thế nào?

Lữ tiên sinh, cười to nhìn Hoàng Chỉ nói:

-Hahaha….Thật đúng là bản tính hiếu thảo có khác với người thường. Trọng thương của mình nặng sắp chết vậy mà không lo cho bản thân mình, chỉ lo cho mẹ già. Nhà ngươi yên tâm. Ta đã bào chế Thiểm Hoàng Mật dùng mật cóc ép thành thuốc, nhỏ vào mắt bà ấy. Nhờ có Thiểm Hoàng Mật nên chỉ cần mươi ngày nữa là mắt mẹ ngươi sẽ có kết quả. Yên tâm mà tịnh dưỡng.

Hoàng Chỉ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Nhờ sự điều trị của Lữ Gia mà những tổn thương của Hoàng Chỉ cũng nhanh chóng được hồi phục.

Ngày mong chờ cuối cùng cũng đến. Lúc chuẩn bị tháo chiếc khăn trên mắt mẹ mình ra, sự hồi hộp vây lấy tâm tư của Hoàng Chỉ, đứng nhìn Lữ Tiên Sinh làm mà Hoàng Chỉ chỉ biết chấp tay cầu mong mọi việc được như ý.

Chớp đôi mắt nhìn xung quanh, sau hơn mười năm bà mới thấy được ánh sáng bà Hà nở một nụ cười mãng nguyện, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau niềm vui khôn tả, nước mắt tuôn trào sau bao nhiêu năm mong mỏi giờ đã thành sự thật. Hoàng Chỉ cùng mẹ quỳ xuống trước mặt Lữ tiên sinh mà nói:

-Mẹ con tôi cảm ơn Lữ Gia đã ra tay cứu giúp. nhận hai mẹ con tôi một lạy tạ ơn.

Đưa tay đỡ hai mẹ con đứng lên ông nói:

-Không cần phải cảm ơn ta. Đây là việc của người thầy thuốc nên làm vả lại nếu không có sự dũng khí và hiếu thảo của Hoàng Chỉ thì ta cũng đành bó tay mà thôi.

Rồi ông chấp tay nói với bà Hà:

-Ta ngao du khắp nơi đem hết Y thuật ra cứu người, chỉ mong tìm một người đệ tử có tâm nguyện mà truyền nghề thầy thuốc. Nếu như bà đây cho phép tôi xin nhận Hoàng Chỉ làm đồ đệ đi theo tôi mà học Y thuật sau này cứu giúp người.

Ngay từ lúc ban đầu nhìn thấy Lữ Tiên Sinh thì Hoàng Chỉ cũng đã có ước mong được như ông ấy dùng Y thuật mà cứu người. Người dân An Nam bệnh thì nhiều, dân làng thì cùng khổ, mong sao sau này được như Lữ thần Y mà cứu nhân, ý nguyện là thế, nhưng nào ngờ hôm nay lại được Lữ tiên sinh mở lời trước, xem như chuyện vui bất ngờ ập tới, còn gì hay hơn.

Bà Thị Hà nhìn Hoàng Chỉ rồi như không nói thêm vì quá hiểu ý của con trai bà nói:

-Vậy thì tốt quá còn gì. Từ nhỏ Hoàng Chỉ nhà tôi mơ ước được làm thầy thuốc cứu người giờ được theo Lữ tiên sinh đây còn mong ước gì hơn. Nay tôi cho phép Hoàng Chỉ theo thầy mong sao thầy dạy bảo cháu cho nên người…Hoàng Chỉ còn không biết mau cảm tạ thầy đi con.

Hoàng Chỉ vội quỳ xuống, dập đầu dưới chân Lữ tiên sinh nói:

-Dạ con cảm ơn người đã nhận con làm đồ đệ. Con nguyện cố gắng học hỏi. Mong thầy chỉ giáo.

Kể từ đó, Hoàng Chỉ cùng Lữ Tiên Sinh song hành, ngao du khắp nơi trị bệnh cho bá tánh. Nơi nào hai thầy trò đến cũng giúp rất nhiều người qua cơn hoạn nạn. Hoàng Chỉ vốn tính tư chất thông minh nên chẳng bao lâu sau đã thụ giáo gần hết các cách thức chữa bệnh, bốc thuốc, xem mạch của Lữ Gia.

Thấm thoát đó mà đã 3 năm trôi qua, giờ Hoàng Chỉ đã trở thành một thanh niên khôi ngô tráng kiện. Một hôm Lữ Tiên Sinh sau một chuyến đi dài ngày hai thầy trò cùng ngồi dưới tán cây to đầu đình làng Lữ Tiên Sinh nói:

-Ta đã ngao du sơn thủy nhiều năm qua, cứu nhân cũng không ít, nay tự thấy sức khỏe cũng đã xế chiều không biết liệu còn tại thế được bao lâu, nay ta muốn cùng đệ tử, hai thầy trò mình cùng về nơi cố hương của ta, nhà ngươi có muốn theo cùng chăng?

Hoàng Chỉ chấp hai tay cung kính nói:

-Đệ tử từ khi được thầy dẫn dắt cũng đã nguyện một lòng theo ngài đến bước đường cuối cùng, thầy đâu trò đó. Về cố hương của thầy cũng là điều đệ tử mong muốn. Vậy dám hỏi thầy khi nào mới xuất hành?

Lữ Tiên Sinh quay đầu nhìn về phía hướng Bắc mà nói:

-Ngày mai ta thu xếp lên đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK