Thành U Châu - Kinh Bắc thờ nhà Đường Hy Tông. Người ngựa đông đúc, phố thị hoàng tráng rất đẹp mắt, khác xa chốn thôn làng nghèo khổ của An Nam.
Ngồi trên xe ngựa qua bao phố thị phồn hoa Phương Bắc Hoàng Chỉ cảm thấy chạnh lòng, tự thiết nghĩ rồi mai này sẽ làm gì đó tốt đẹp cho đất An Nam.
Đi thêm một ngày đường, xe ngựa cũng đến gia môn của Lữ Gia. Trước cửa nhà có treo một bảng hiệu bằng đồng thật lớn Lữ Gia Đường phía trên mái nhà, trước cửa hai con sư tử đá trang nghiêm như đón khách.
Một người lớn tuổi trong nhà bước ra, nhìn thấy Lữ Tiên Sinh vội chạy ra tay bắt, mặt mừng vừa đón người vừa hô lớn, dường như cho mọi người bên trong Từ đường nghe thấy:
-Lão Gia về rồi mọi người ơi…
Rất nhiều người trong gia môn chạy ra chào đón Lữ Tiên Sinh, người khóc, kẻ cười nhưng ai nấy cũng toát lên niềm vui trùng phùng tương ngộ.
Trong đó Hoàng Chỉ để ý đến một cô bé nhỏ người, trạc tuổi mình, đứng sau bệ cửa lớn, da nàng trắng như tuyết, ánh mắt to tròn như mắt phượng, gương mặt thánh thiện xinh như hoa. Lo ngắm dung nhan người đẹp. Hoàng Chỉ giật mình khi nghe thấy tiếng Lữ Tiên Sinh nói:
-Tên đồ đệ này, sao còn đứng đó tần ngần ra đó, sao không vào nhà đi?
Chàng cố giấu gương mặt đỏ bừng như sợ ai trong thấy, bước đi mà ánh mắt cứ ngắm mãi dung nhan nàng.
-Nội tổ phụ … không nhớ con luôn sao?
Tiếng nói tỏ vẻ giận dỗi như hờn trách của cô bé kia nói với Lữ Tiên Sinh. Lữ Tiên sinh dừng lại quay sang nhìn cô bé cười to rồi nói:
-Con tiểu nha đầu này, quậy phá ông Nội nên mới đáng phải quên đây mà ...hahaha.Thôi vào nhà đi, ông có quà thiệt là lớn cho cháu đây.
Nói rồi hai ông cháu nắm tay nhau bước vào nhà, bỏ lại Hoàng Chỉ bơ vơ, lẽo đẽo bước sau lưng.
Vào đến bên trong nhà Lữ Tiên Sinh giới thiệu Hoàng Chỉ với mọi người là đồ đệ của mình, ai nấy điều há hốc rất bất ngờ, vì trước đây Lữ Tiên Sinh từng nói sẽ không truyền lại Y thuật này cho một ai khác, giờ thì thu nhận đồ đệ, lại là một người từ mảnh đất nghèo khổ An Nam.
Từ khi người con trai duy nhất của ông tử nạn trên đường, sau một lần đi chữa bệnh cho người dân tại thành Thiên An khi trên đường trở về nhà chẳng may gặp ngay đám sơn tặc gian ác, bọn chúng sau khi cướp sạch tư trang, rồi thẳng tay đẩy luôn chiếc xe có hai vợ chồng người con trai và con dâu xuống con vực sâu, chết không tìm thấy xác.
Khi ấy chỉ còn lại người cháu gái duy nhất tên Khả Phượng may mắn không đi cùng nên thoát nạn. Kể từ đó vì quá đau buồn ông đi ngao du khắp nơi, ít khi về nhà. Giao việc nhà cửa cho gia nô xem.
Khả Phượng người cháu gái xinh đẹp của ông về tá túc bên nhà ông bà ngoại, tư chất rất thông minh lém lỉnh, từ nhỏ đã rất thích nghề y dược, vậy mà Lữ Tiên Sinh luôn cấm đoán không muốn truyền nghề, hôm nay nghe giới thiệu của ông về người đệ tử này ai nấy điều rất bất ngờ là vậy.
Giờ Hoàng Chỉ mới biết cô nàng xinh đẹp kia là tên Khả Phượng, chàng đưa mắt nhìn mỉm cười, chỉ nhận lại từ nàng ta ánh mắt lạnh như băng, nụ cười Hoàng Chỉ đang tươi như bị một gáo nước lạnh chợt tắt hẳn trên môi.
Lúc này Hoàng Chỉ đã biết nguyên nhân vì sao Lữ Gia bình thường thì vui vẻ nhưng bên trong ông tràn đầy nội tâm đau buồn như vậy, theo thầy bấy lâu nay Hoàng Chỉ chưa bao giờ nghe Thầy mình nhắc đến, dù chỉ một lời ca thán.
Hôm nay Lữ Tiên Sinh đã ra ngoài gặp người quen, nên Hoàng Chỉ ở trong gia môn họ Lữ rộng lớn một mình đi lang thang suy nghĩ vẩn vơ. Đến phòng khách, nhìn bức liễng màu vàng rực, thêu chỉ vàng treo trên bàn thờ gia tiên, có đóng giấu ấn đỏ của Hoàng Thượng triều Đường treo trang nghiêm trên ghi ”Lữ Gia Hồ Thiên Nhân - Mạch Vương Tôn Thiên Y”
Biết đây là chỉ lệnh sắc phong vua bang cho nhà họ Lữ Gia, sắc phong này chỉ dành cho những người có công rất lớn với triều đình, không hiểu sao thầy không bao giờ nói đến.
-Hmm... Sắc phong này giờ như chiếc khăn lau bàn thôi, không còn giá trị gì hết. Ông Nội đã không màng đến danh lợi chốn cung đình từ lâu rồi.
Hoàng Chỉ quay ra sau lưng thì thấy Khả Phượng đã đứng đó từ khi nào, thở dài buồn chán. Hoàng Chỉ thắc mắc:
-Xin hỏi muội tại vì sao thầy lại như vậy?
Khả Phượng buồn nói trong tiếng thở dài:
-Muội cũng không biết ra sao, chỉ đôi lần nghe được giờ chốn triều đình quan lại nhiễu nhương, Hoàng thượng chỉ tin vào thuật xem tướng số, phong thủy, bùa chú. Không còn xem trọng ngành y thuật, với lại sau cái chết của phụ thân và phụ mẫu muội. Ông Nội cũng thoái quan vi dân, không muốn xen vào việc triều đình nữa.
Im lặng một lúc sau, quay sang ánh mắt nhìn như soi làm Hoàng Chỉ giật cả mình rồi nàng nói tiếp:
-Mà không hiểu sao, ông Nội đã nói không truyền Y thuật lại cho ai, tại sao lại chọn Huynh đây? Ngay cả muội đây đã nhiều lần cầu xin mà ông không thay đổi ý định. Việc này làm mấy hôm nay muội cứ suy nghĩ mãi thôi…Huynh có tài gì chăng?
Hoàng Chỉ đưa tay lên trán rồi cười ngượng ngùng:
-Huynh cũng không biết vì sao. Chắc tại huynh có duyên với thầy thôi.
Khả Phượng bĩu môi nói:
-Huynh hay nhỉ….Chắc muội không duyên sao?
Hai người đang say sưa vui vẻ nói chuyện, chợt nhìn ra ngoài sân thì đã thấy Lữ Tiên Sinh đã bước vào từ cổng lớn, phía sau là một ông lão xem ra trạc tuổi Lữ Tiên Sinh, dáng người nhỏ bé, râu tóc dài nhưng vẫn còn đen nhánh, cầm cây gậy dài bằng ngọc xanh lam, mặc một đạo bào kì lạ như người tu đạo, dò dẵm từng bước đi theo sau.
Nhìn dáng đi Hoàng Chỉ đoán ra ngay là ông ta bị mù lòa. Hoàng Chỉ chạy ra đỡ lấy tay của ông lão kia dìu vào phòng khách. Sau khi yên vị, Lữ Tiên Sinh người như đã có tí men rượu quay sang nói với ông lão kia:
-Đây là đồ đệ tôi kể với huynh khi nãy. Là đệ tử chân truyền duy nhất của đệ,khà khà. Bấy lâu nay theo đệ hành Y thuật tay nghề cũng không tồi, thay mặt cho đệ đây đã giúp cho nhiều người rồi đó.
Tiểu tử hãy chào Sư Bá đi. Đây là người huynh đệ kết nghĩa của ta đây, huynh ấy tự là Lưu Bá, là một …
Nói đến đây, giờ Hoàng Chỉ biết ông lão tướng mạo trẻ hơn so với tuổi kia tên Lưu Bá, ông ấy nói như cắt ngan lời Lữ Tiên Sinh cười nói:
-Lão đệ say rồi, đừng nói hồ đồ xem chừng bọn trẻ cười cho...hahaha
Lữ Tiên Sinh giơ tay lên vỗ vào vai Hoàng Chỉ nói:
-Bá huynh đây nói về thuật Phong Thủy ở Phương Bắc này, nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất nhé. Bao nhiêu quan Thứ Sử trong triều đình là một tay ông ấy dạy dỗ mà thành tài.
Người đời thường gọi huynh ấy là ”Tiên Tri Sơn Nhân”. Ta đây cũng may mắn mới có cơ duyên kết giao tình bằng hữu.
Mà ta nói thật cho đồ đệ biết nhé nhờ học chút tài lẻ của huynh ấy nên khi ta nhìn thấy đệ là ta đã chọn rồi...hahaha. Ta nói có đúng không Bá huynh?
Lão Bá giờ vuốt chòm râu, cười nói:
-Đúng vậy. Ta giờ đôi mắt không thể thấy được như xưa, nhưng qua đây ta xem lại gương mặt tiểu tử ngươi một chút được chăng?
Hoàng Chỉ ngồi xuống bên Lưu Bá, ông đưa tay lên sờ vào mặt Hoàng Chỉ, rồi đưa tay lên bấm độn ngón tay nói:
-Hahaha...mừng cho sư đệ, người ngàn năm có một. Vầng trán cao rộng, tai cao hơn mắt, ngũ quan đầy đặn, mũi cao cằm dày.. Quí tướng ..Quí Tướng.. Rất thông minh, làm việc nhân đức chỉ nghĩ đến người trước sau mới đến mình. Sau này ắt thành việc lớn. Chỉ tiếc là...
Nói đến đây Lưu Bá tự dưng ánh mắt trùng xuống, Hoàng Chỉ thấy vậy cũng ngạc nhiên mà hỏi:
-Chỉ tiếc là sao vậy ông?
Lão Lưu Bá nói:
-Thiên cơ bất khả tiết lộ. Chỉ biết rằng tiểu tử nhà ngươi hãy nhớ câu này ”Tiên tích đức, hậu tầm long” là được rồi. Chuyện gì cũng lấy nhân đức ra mà hành sự. Rồi mọi việc ngươi làm sẽ không mất đi uổng phí một kiếp nhân sinh.
Hoàng Chỉ đa tạ Lưu Bá xong, vội chấp tay chào bước vào trong, thì Lữ Tiên Sinh nói:
-Hãy đợi đấy. Ta có điều này muốn nói với đệ. Lão Lưu huynh đây muốn chữa đôi mắt cho mình, mà ta lại sức khỏe không được tốt, nay ta muốn đệ chuẩn bị mang theo thuốc cần dùng, cùng Lưu huynh đây về gia môn ông ấy điều trị cho thuận tiện.
Hoàng Chỉ nghe theo lời dặn của Lữ tiên sinh, thu xếp hành trang sáng hôm sau theo chân Lưu Bá đi về nhà ông ấy.
Khi đến chân núi Vân Hạc Sơn, hành trang mang theo cả hai người thật nhiều Hoàng Chỉ không biết làm sao, với sức khỏe của mình khó có thể mang vác hết số đồ gồm có thuốc men và thực phẩm, loay hoay mãi mà không tài nào khuân hết, với lại nhà trên núi cao thế kia thì thật tình nan giải. Đang suy nghĩ tính toán, Lưu Bá như hiểu ra cười rồi nói:
-Thôi được rồi...để ta xem sao.
Bước đến bên đống đồ kia, Lưu Bá vỗ vào ba cái xong dán một đạo bùa màu xanh lên trên vai Hoàng Chỉ rồi hô lớn “Nhập” lập tức tấc cả nằm lên hết gọn gàn trên lưng Hoàng Chỉ.
Sau lưng mình, Hoàng Chỉ cảm thấy sức nặng kia giờ nhẹ như bông.
Lưu Bá không nói gì thêm, bước từng bước dò dẫm lên trên dốc núi, nơi này hình như quá đỗi quen thuộc với ông ấy. Hoàng Chỉ còn đang phân vân với sự việc lạ lùng kia, chốc chốc lại lấy tay sờ vào sau lưng, xem lại mình có mang đồ theo không, thấy thật không thể tin nổi giờ trên người hơn trăm cân mà bổng nhẹ như không khí.
Khác xa với gia môn của Lữ Gia, ngôi nhà của Lưu Bá nằm sâu và cheo leo trên đỉnh núi Vân Hạc Sơn đơn sơ tựa vào vách núi, khung cảnh thật yên bình đến lạ. Những tảng mây trắng trôi lững lờ bên dưới như những chiếc chăn bông, vài đôi chim Hạc tung cánh dài trên nền trời xanh.
Mãi mê nhìn ngắm khung cảnh thần tiên, Hoàng Chỉ nghe tiếng Lưu Bá nói:
-Đã đến nhà ta rồi. Ngươi không biết nặng sao?
Nói rồi trên lưng Hoàng Chỉ, sức nặng trăm cân của đống đồ lỉnh kỉnh kia đánh tuột trên vai xuống đất đánh “Bịch” một tiếng thật lớn xuống nền đất. Hoàng Chỉ không thể tin rằng mình có thể làm được việc này, dự tính quay sang hỏi thì Lưu Bá nói tiếp:
-Cứ để đấy, lát sau hẳn tính vào đây xem bệnh mắt của ta trước.
Bước vào bên trong, Hoàng Chỉ thấy cách bày trí khá lạ mắt với hàng ngàn quyển sách cổ xếp ngay ngắn trên giá gỗ, phù chú đủ màu sắc trên dây lụa treo trên mái nhà giăng khắp nơi, trên chính diện có để một cái La Kinh (sa bàn phong thủy) lớn bằng đồng dẹp tròn tròn to như cái vung nồi, trên đó là những vòng tròn có những chử Hán.
Đang tò mò nhìn những thứ kì lạ kia. Thì Lưu Bá đưa tay nắm lấy chiếc chuông trên thân cây cột trong nhà đánh một tiếng “Keeng…“ nghe chói tai rồi ngồi xuống bên chiếc bàn đặt giữa gian nhà, không biết là ý gì. Nghiêm nghị nhìn Hoàng Chỉ như ý muốn xem qua đôi mắt của mình:
-Ta không biết sao, một năm trở về đây đôi mắt ta bỗng dưng chỉ sau một đêm, đến sáng ngủ dậy thì tối sầm lại như có mây đen kéo qua, tìm gặp bao nhiêu thầy thuốc mà không ai chữa được bệnh tình, nay thật may mắn sư đệ ta quay về nhà mới gặp được, ta hy vọng nhà ngươi có thể thay thế sư đệ làm được việc này.
Hoàng Chỉ xem qua đôi mắt của Lưu Bá rồi nói:
-Đôi mắt của Sư Bá đây con xem qua thì có chút vấn đề, nhưng không sao mai con sẽ đi tìm lá thuốc chữa cho ông…Con sẽ có cách chạy chữa mong Sư Bá hãy an tâm.
Nghe xong lòng cảm thấy nhẹ nhõm Lưu Bá tươi cười rồi nói:
-Nếu vậy thì tốt quá…ta không muốn sống trong cảnh tăm tối này thêm nữa. Nếu được ta sẽ hậu tạ thầy trò nhà ngươi chu đáo…
Hoàng Chỉ bước ra trước hiên định sắp xếp lại đồ đạc thì thấy đống đồ to lớn kia không còn ở đó nữa, chưa kịp đem thắc mắc ra hỏi Lưu Bá thì ông nói:
-Đồ đạc của nhà ngươi đã xếp gọn trong thư phòng bên trái trong nhà, không phải tìm kiếm nữa.
Thật kỳ lạ, nhà chỉ có hai người mà từ khi nào đồ đạc đã sắp xếp ngăn nấp trong gian phòng, mọi thứ rất trật tự như có nhiều người vô hình làm thay, từ khi theo Lưu Bá đến đây bao nhiêu chuyện lạ kỳ mà Hoàng Chỉ cố hình dung xem, nhưng không tài nào giải thích được, bủa vây lấy suy nghĩ của chàng.
Sáng tinh mơ, Hoàng Chỉ đã đi tìm lá thuốc để chữa bệnh mắt cho Lưu Bá, đến gần trưa thì quay về nhà Lưu Bá thì bỗng nghe tiếng ngựa hí vang trời, trước cổng nhà toán người khoảng sáu bảy tên lính triều đình bên ngoài.
Đống lửa đang cháy thật lớn giữa sân, nhìn vào thì thấy rất nhiều sách cổ cháy phừng phừng ánh lửa lớn. Hoàng Chỉ bước nhanh vào nhà xem chuyện gì xảy ra, thì thấy Lưu Bá đang ngồi phịch xuống nền đất, vẻ mặt Lưu Bá rất suy sụp, xung quanh giá sách hôm qua còn đầy ấp giờ không còn một quyển. Hoàng Chỉ chạy tới bên đưa tay đỡ Lưu Bá ngồi lên ghế hỏi gấp:
-Chuyện gì đã xảy ra vậy sư Bá. Sao số sách đó đem đốt vậy?
Lưu Bá chỉ im lặng, một tiếng nói lạnh như băng từ trong thư phòng bước ra thốt lên:
-Nhà mi là ai? Gặp Thứ Sử mà không biết quì xuống tạ lễ cho đúng phép tắc sao?
Hoàng Chỉ nhìn lên thì thấy một người cao lớn tuổi trung niên, đôi mắt một bên to màu xanh một bên nhỏ màu vàng, hiện rõ hai màu khác nhau trông rất lạ kì, vóc người gầy ốm gương mặt y trắng bệch nhưng rất có phong thái đỉnh đạc của một vị quan Triều đình, mặt một chiếc y bào gấm lụa màu xanh tím, mũ đội có chiếc lông chim công. Chưa hiểu ra chuyện gì thì Lưu Bá lên tiếng:
-Mau quì xuống tạ lễ với Tiết Độ Sứ An Nam ...Cao Biền đi.