Mặc Tử Huyên vẻ mặt hơi e ngại, liền nói với Cố Hề Hề: “Thật xin lỗi, tôi.. tôi không biết cô cô sẽ..”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao đâu.”
Vân Tiêu Tình lại nói với Mặc Tử Huyên: “Con không để cô cô vào phòng là vì Cố tiểu thư đang ở đây? Tử Huyên, xin lỗi con, là cô cô hơi nóng vội. Vì trước kia cô cô đều đến phòng chờ con, lần này lại không nghĩ là..”
Cố Hề Hề cảm thấy không khí trong phòng hơi kỳ lạ, cứ như cô là nguyên nhân khiến hai người còn lại ngại ngùng lẫn nhau. Cho nên cô không thể không đứng ra giải quyết chuyện này.
“Được rồi, không có vấn đề gì đâu, hai người đừng vì vậy mà ảnh hưởng hòa khí.” Cố Hề Hề cười nói: “Tôi ở đây nói chuyện phiếm với cô cô cũng rất vui, Tử Huyên, tôi còn muốn cảm ơn vì cô cô đã vào đây, nếu không thì ngồi một chỗ đọc sách thật buồn chán lắm, trợ lý của tôi lại là người rất ít nói nữa.”
Tiểu Vương ở bên cạnh yên lặng chịu nỗi oan này, cô thực ra đâu có ít nói, cô rất hoạt bát mà.
Quả nhiên sau khi Cố Hề Hề giải thích, không khí hòa hoãn hơn rất nhiều.
Đáy lòng Mặc Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm. Cô vốn không muốn người của Vân gia nhìn thấy Cố Hề Hề, chỉ là chạy trời không khỏi nắng, vận mệnh đưa đẩy vẫn để người của Vân gia và Cố Hề Hề gặp nhau.
May mà Cố Hề Hề không phải kiểu phụ nữ hay để bụng, dù bị người khác nhận nhầm người và có hành động thất thố, cô vẫn thản nhiên mỉm cười, lại nói lời dĩ hòa vi quý. Trách sao Doãn Tư Thần không quan tâm các tiểu thư danh môn khác mà lại cưới cô ấy, dù cho xuất thân bình thường, nhưng bản thân cô ấy lại mang một khí chất luôn thu hút người khác. Đây là điều mà đám thiên kim tiểu thư kia không thể có được.
Lúc này Mặc Tử Huyên mới chính thức giới thiệu hai người với nhau. Cố Hề Hề qua lời giới thiệu mới biết Vân Tiêu Tình là người phụ trách việc kinh doanh trang sức châu báu của Vân gia.
Hai năm trước Vân gia đã thu hồi sản nghiệp, chỉ còn hoạt động chính ở một thành phố nhỏ. Vân Tiêu Tình được xem là người đại diện của Vân gia trên phương diện kinh doanh. Cha mẹ của Vân Nặc vì nỗi đau mất đi con gái yêu đã không còn tinh thần để chèo chống Vân gia, cho nên từ trên xuống dưới chuyện lớn nhỏ trong Vân gia đều do Vân Tiêu Tình quán xuyến. Nhờ sự đảm đang của Vân Tiêu Tình nên Vân gia mới có thể duy trì đến ngày hôm nay.
Cố Hề Hề thán phục gật đầu, nghĩ thầm: Bà ấy thật là một phụ nữ mạnh mẽ, cũng là một tuýp người như Mộc Nhược Na vậy!
Vân Tiêu Tình nhìn Cố Hề Hề, lại nghĩ: Sao có thể được? Cô bé này xuất thân bình thường lại có thể gả cho người thừa kế của Doãn gia? Chuyện này không hợp lẽ thường rồi! Doãn lão phu nhân cũng không phải già cả mắt mờ, bà ấy trước giờ là người tinh ý, giỏi nhất là nghĩ kế! Bà ta sao có thể cho phép cháu trai mình lấy một cô gái xuất thân bình thường? Không lẽ thân phận Cố Hề Hề còn có điều gì khác?
Những năm tháng thăng trầm trên thương trường đã rèn cho Vân Tiêu Tình một khả năng ứng biến tốt, dù trong lòng sóng to gió lớn như thế nào, nhưng trên mặt bà vẫn điềm nhiên tĩnh lặng.
Mặc Tử Huyên lại nghĩ: Thôi xong rồi, xong rồi! Cô cô có vẻ rất quan tâm Cố Hề Hề! Anh mình đã dặn đi dặn lại tuyệt đối không thể để người của Vân gia biết chuyện của Cố Hề Hề, giờ mình lại làm hỏng rồi! Lát khi tiệc kết thúc, thế nào anh ấy cũng tìm mình tính sổ! Hiện tại chỉ mong cô cô đừng quan tâm quá mức về Cố Hề Hề.. Nhưng mà khả năng này là không thể rồi! Mình cũng hiểu chị Nặc Nặc có ý nghĩa như thế nào với Vân gia.. Cả đời của cô cô không kết hôn mà cứ ở như vậy, nên cô cô luôn đối với chị Nặc Nặc không khác gì con gái.. Giờ lại thấy Cố Hề Hề giống chị Nặc Nặc như đúc, trời ạ, mình không dám tưởng tượng nữa!
Vân Tiêu Tình ban đầu biểu hiện hơi xúc động và thất thố, nên làm không khí trở nên ngượng ngùng. Nhưng hiện tại bà đã kiềm lại cảm xúc, cư xử đúng mực để ba người ngồi xuống nói chuyện phiếm, chỉ để Cố Hề Hề cảm thấy thoải mái sẽ trò chuyện tự nhiên hơn.
Cố Hề Hề cũng nguyện ý tâm tình, bởi vì cô cũng không muốn có hiểu lầm gì ở đây. Cô tin Vân gia và mình thật sự không có quan hệ!
Cô là họ Cố, mẹ của cô là Giản Tiếu. Cô không nghĩ đến việc trèo cao tới Vân gia, càng không muốn đánh mất sự bình yên trong cuộc sống của mình.
Cô chỉ cần chờ đến khi sinh ra đứa bé, sẽ hoàn toàn rời xa vòng lẩn quẩn này. Đến lúc đó cô lại sống một cuộc sống yên bình, một cuộc sống bình thường như những người khác. Nếu càng ít có liên quan hiểu lầm, tương lai khi rời khỏi càng dễ dàng đơn giản.
Vì vậy Cố Hề Hề kiên nhẫn giải thích về thân phận của mình để chứng minh cô và Vân gia thật sự không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng dù Cố Hề Hề cật lực giải thích, Vân Tiêu Tình vẫn không thay đổi phán đoán của chính mình.
Lúc yến tiệc kết thúc, Doãn Tư Thần đến đón Cố Hề Hề, anh nhìn thấy vẻ mặt cô mệt mỏi liền chủ động kéo cô dựa vào người anh.
Cố Hề Hề vốn định kháng cự, nhưng sau buổi trò chuyện vừa rồi nói nhiều điều quá, cô lại có chút cảm giác khô miệng. Doãn Tư Thần liền đưa cho cô một ly nước trái cây ép, hành động này của anh làm cô lại thắc mắc có phải anh đi đâu cũng mang theo máy ép trái cây không?
Cố Hề Hề cũng không từ chối mà nhận ly nước rồi uống ừng ực hết sạch.
“Sao lại có vẻ khát như vậy? Vừa rồi Mặc Tử Huyên và em nói nhiều chuyện lắm sao?” Doãn Tư Thần cau mày, hơi khó chịu.
Cố Hề Hề không trả lời, mà hỏi lại Doãn Tư Thần: “Anh có tin số mệnh không?”
Ánh mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần nheo lại, khoé mắt giơ lên, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vì sao em đột nhiên hỏi vậy?”
“Hôm nay tôi đã gặp được người của Vân gia.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng.
Cố Hề Hề biết dù cô không nói thì Doãn Tư Thần sớm muộn gì cũng biết. Chỉ là không biết vì cái gì, chuyện này cô lại không muốn giấu anh, từ trong tiềm thức cô mong muốn chia sẻ và nhận được lời khuyên của anh.
“Dù tôi đã giải thích tôi và Vân gia không có quan hệ gì, nhưng hình như bà ấy không tin.” Giọng nói Cố Hề Hề mang theo sự mệt mỏi: “Anh biết không, lúc ở trong phòng Tử Huyên tôi tìm được một quyển sách của Vân Nặc viết tặng cho Tử Huyên. Lúc xem trang mở đầu, trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ. Tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ cảm thấy có một bàn tay vô hình của số mệnh đang sắp đặt mọi việc.”
Doãn Tư Thần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Cố Hề Hề. Anh cảm thấy rất vui vì Cố Hề Hề chủ động tâm sự với anh.
Anh muốn biết chuyện gì đều không khó, chỉ là anh tự điều tra ra là một chuyện, còn Cố Hề Hề chủ động nói với anh là chuyện khác.
“Em không muốn gần gũi với Vân gia?” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Nếu là người khác, em nghĩ họ sẽ làm gì?”
“Chắc sẽ nhân dịp này nhận mình có mối quan hệ với Vân gia?” Cố Hề Hề cười khổ: “Đặc biệt nếu đó là người không có địa vị trong xã hội, giờ gặp được một gia tộc thư hương truyền từ mấy trăm năm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để thân cận Vân gia. Dù Vân gia đã thu hồi sản nghiệp, chuyển về một thành phố nhỏ, nhưng lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, không ai lại không muốn một chỗ dựa như vậy.”
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, cảm giác được bàn tay mềm mịn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Tóc của chuột đồng nhỏ thật dài, thật đẹp, lại có mùi hương độc đáo dễ chịu, tất cả mùi hương trên đời này đều không sánh bằng.
“Vậy thì sao em lại muốn tránh xa họ?” Doãn Tư Thần thấp giọng hỏi.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cô không dám trả lời thật rằng cô muốn trốn tránh xã hội thượng lưu vì muốn một ngày trong tương lai sẽ ra đi bình yên. Nếu Doãn Tư Thần biết, anh có tức giận không?
“Tôi đột nhiên tin vào số mệnh!” Cố Hề Hề lảng tránh câu hỏi của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần nhạy bén nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô, nhưng trong đáy lòng lại có cảm giác bất an không rõ nguyên nhân. Trực giác nói cho anh biết Cố Hề Hề giống như một con diều, anh chỉ nắm được một cọng dây mỏng manh trong tay mà giữ lấy cô, bất cứ lúc nào con diều này cũng có thể dứt dây mà bay đi..
Nghĩ đến việc Cố Hề Hề rời khỏi anh, Doãn Tư Thần thấy trái tim mình như bị ai hung hăng bóp chặt, đau thắt lại!
Không! Tuyệt đối không được!
Doãn Tư Thần đột nhiên lấy tay nâng cằm Cố Hề Hề lên, cúi đầu xuống.
Cố Hề Hề bị động tác này làm giật mình, giây tiếp theo đã thấy Doãn Tư Thần cúi sát mặt cô, môi kề môi..
Này, anh làm gì vậy..
Ưm..
Cố Hề Hề mở to hai mắt ngây ngốc!
Cô không thể tin được hành động này của Doãn Tư Thần, anh không có báo trước gì cả đã hôn..
Giờ cũng đâu có ai, đâu cần diễn kịch, sao anh còn..
“Em tập trung chút đi!” Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần dịu dàng vuốt mắt Cố Hề Hề nhắm lại, bàn tay kia ân cần làm chỗ dựa cho đầu của cô, buộc cô phải hướng về anh.
Nụ hôn này nhẹ nhàng mà lại mãnh liệt, cứ mạnh mẽ tiến tới không để Cố Hề Hề có cơ hội cự tuyệt, bá đạo chiếm lấy môi cô, trượt lưỡi vào trong miệng cô dây dưa không dứt.
Nụ hôn này và những nụ hôn trước đây không giống nhau.
Nụ hôn này ngoài khí phách bên ngoài, còn mang theo sự thương tiếc nâng niu hết mực.
Cố Hề Hề trong nháy mắt đã bị hôn đến đầu óc choáng váng, không biết phản ứng như thế nào.
“Cố Hề Hề, không có sự cho phép của tôi, em đừng mong bỏ đi đâu. Không tin em cứ thử xem có thể chạy thoát lòng bàn tay của tôi không?” Lời tuyên bố bá đạo vang bên tai Cố Hề Hề.
Thân thể Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ!
Trước giờ cô không hề để lộ ý định này, Doãn Tư Thần sao lại biết được?
Anh thật sự đáng sợ!
Cảm nhận được sự đờ đẫn của Cố Hề Hề, lòng Doãn Tư Thần càng trầm lại.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự.. luôn chuẩn bị rời khỏi mình?
Đáng chết!
Cố Hề Hề!
Ai cho em quyền này?
Doãn Tư Thần liền đẩy Cố Hề Hề, ánh mắt anh tức thì lạnh băng.
Cố Hề Hề không nghĩ tới Doãn Tư Thần lại tức giận. Nhưng cô không thể phủ nhận, trực giác của Doãn Tư Thần quả thực không sai!
Cố Hề Hề rũ mắt xuống, cô không giải thích gì cả. Vì loại chuyện này căn bản làm sao giải thích được? Cô thật sự có ý định sinh ra đứa bé thì sẽ rời khỏi Doãn gia..
Tức thì lúc này, di động của Doãn Tư Thần có âm thanh phát ra. Anh thấy là một tin nhắn hình ảnh, liền thuận tay bấm mở ra xem.
Thời điểm tầm mắt Doãn Tư Thần dừng ở màn hình di động, đáy lòng anh phát ra lửa giận không thể khống chế, lập tức nắm chặt cánh tay Cố Hề Hề, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Hề Hề, em có phải luôn tính đến việc sinh ra đứa bé xong, liền bỏ đi theo người yêu cũ của em không hả?”