Mục lục
Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tử Huyên nãy giờ im lặng không nói gì, nhưng không có nghĩa cô là người dễ bị ức hiếp.


“Nhiễm tiểu thư thật thú vị, cô luôn miệng chỉ trích vợ người khác, chất vấn hỏi xem chồng của người ta đang ở đâu. Có lẽ đàn ông trên thế giới này chắc đang ngày càng khan hiếm đến mức người cao quý ưu tú như Nhiễm tiểu thư đây, lại phải gấp gáp không chịu nổi mà đi tranh đoạt chồng với người ta, mà còn ngang nhiên cứ như là chuyện đúng rồi vậy. Ôi nếu thế thì một người tài mọn thiếu nhan sắc như tôi biết phải làm sao! Ai biểu tôi lại khinh thường chuyện đi cướp chồng người ta, xem ra chắc số tôi phải độc thân cả quãng đời còn lại rồi.” Giọng nói Mặc Tử Huyên rất nhẹ nhàng êm ái, nhưng từng câu từng chữ đều mỉa mai châm biếm, khiến gương mặt Nhiễm Tịch Vị trắng bệch vì tức giận.


“Mặc tiểu thư, tôi nể tình Mặc tổng sẽ không so đo với cô, chuyện này xin đừng can thiệp vào.” Dù bị châm chọc nhưng Nhiễm Tịch Vi vẫn không dám đối đầu trực diện với Mặc Tử Huyên.


Bởi vì cô ta thừa biết Mặc gia là gia tộc như thế nào và cả địa vị của Mặc Tử Huyên ở Mặc gia, thân phận hoàn toàn khác biệt với Cố Hề Hề.


Chỉ cần Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ly hôn, cô rời khỏi Doãn gia thì chỉ là một người dân bình thường, không gia thế, không chỗ dựa! Một thường dân bị ức hiếp thì có ai quan tâm?


Mặc Tử Huyên cười cười, tiến đến đứng bên cạnh Cố Hề Hề, cao ngạo mà nói: “Thật ngại quá, ông nội của tôi từng dạy khi gặp chuyên bất bình thì không thể làm ngơ. Tôi nếu đã không biết thì không nói làm gì. Nhưng chính Nhiễm tiểu thư đây làm tôi không thể không lên tiếng, ai đời là kẻ thứ ba lại đường hoàng mà đi đánh ghen vợ hợp pháp của người khác như vậy?”


Sắc mặt Nhiễm Tịch Vi càng thêm khó coi.


Cố Hề Hề lúc này không để tâm những gì hai người đang đấu khẩu, trong đầu cô miên man suy nghĩ đến vấn đề khác.


Doãn Tư Thần không ở thành phố K, anh ở đâu? Thành phố N? Thành phố S?


Từ khi cô quyết tâm rời khỏi Doãn gia, cô không hề liên lạc với bất kỳ người nào nữa. Thậm chí cả nhóm người của Tiểu A cũng không có trao đổi thông tin gì với cô, cho nên cô thật sự không thể biết Doãn Tư Thần đi đâu.


Thôi được rồi, anh đi đâu thì liên quan gì đến cô? Nhiễm Tịch Vi nói có phần đúng, đó chính là cô sớm muộn gì cũng phải ly hôn, cho nên hà tất gì phải suy đoán Doãn Tư Thần đang ở đâu?


Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi không biết anh ấy đi đâu, và tôi cũng không muốn biết. Tôi càng không hiểu vì sao cô biết tôi ở trên du thuyền này, nếu Thượng Kha có thể thần thông quảng đại mà điều tra được hành tung của tôi, thì hẳn cũng phải biết chuyện của Doãn Tư Thần không liên quan gì đến tôi. Cô muốn đi tìm anh ấy thì cứ việc tự mình đi là được! Xin đừng quấy rầy sự yên tĩnh của tôi.”


Nhiễm Tịch Vi trợn trắng mắt nổi giận nhìn Cố Hề Hề: “Sao có thể tìm được anh ấy chứ? Tôi đã tìm khắp tất cả các chi nhánh công ty con lớn nhỏ, anh ấy đều không có ở những nơi đó! Ngoại trừ chạy đi tìm cô ra thì anh ấy có thể đi đâu nữa?”


Cố Hề Hề liền nhìn Nhiễm Tịch Vi với ánh mắt khinh thường mỉa mai, đây là người con gái ngây thơ trong sáng yếu đuối trong lòng Doãn Tư Thần và Thượng Kha sao?



Có lẽ bộ mặt này của cô ta thì cả Doãn Tư Thần và Thượng Kha đều chưa bao giờ nhìn thấy?


“Tử Huyên, chúng ta đi thôi.” Cố Hề Hề không buồn quan tâm đến Nhiễm Tịch Vi, cùng với Mặc Tử Huyên xoay người rời khỏi.


Nhiễm Tịch Vi thấy Cố Hề Hề muốn bỏ đi, liền lấy tay lôi kéo Cố Hề Hề.


Đại phó vừa đúng lúc đi về hướng này, Nhiễm Tịch Vi vừa chạm vào cánh tay Cố Hề Hề thì làm điệu bộ như bản thân mình bị xô đẩy, lập tức ngã xuống. Giây tiếp theo nước mắt đã rơi lã chã trên khuôn mặt yếu đuối.


“Hề Hề, sao cô có thể làm như vậy.. Được, cô bây giờ là phụ nữ có thai, tôi sẽ không chấp cô. Nhưng xin cô, Hề Hề, cô đánh tôi cũng được, xô đẩy tôi cũng được, mắng chửi tôi cũng được, cô làm ơn nói cho tôi biết Tư Thần ở đâu được không? Tôi không thể mất anh ấy!” Bộ dáng hoa lệ mưa sa của Nhiễm Tịch Vi quả nhiên làm đám đông chú ý.


Đại phó và mọi người đều quay đầu nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.


Nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi thay mặt nạ như thay áo, Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên thật chỉ muốn vái lạy kỹ năng diễn xuất của cô ta, một khả năng thiên phú như thế này mà không đi làm diễn viên thì thật là uổng phí.


Nhiễm Tịch Vi vốn dĩ có khuôn mặt mềm yếu dễ động lòng người, giờ lại khóc thương tâm như vậy thì càng làm người ta thương tiếc.


Cố Hề Hề nhìn thấy mọi người đã vây quanh đây ồn ào bàn tán, cô chỉ muốn xoay người bỏ đi khỏi nơi hỗn tạp này, nhưng tà váy của cô đã bị đối phương nắm chặt lại.


“Hề Hề, tôi cầu xin cô, cô hãy trả Tư Thần cho tôi đi! Cô đã có được đứa con của anh ấy thì cuộc đời xem như đã viên mãn, Tư Thần vốn là của tôi, cô không thể trả anh ấy lại cho tôi sao? Dù cô muốn gì tôi cũng sẽ làm theo ý cô mà!” Nhiễm Tịch Vi không ngừng khóc lóc kể lể.


Đám đông xung quanh không hiểu chuyện nên nhìn vào cảnh tượng này còn hiểu lầm rằng Cố Hề Hề là tình nhân, là người thứ ba xen vào tình yêu của người khác, còn Nhiễm Tịch Vi mới là người bị hại.


Giờ tình nhân thì mang thai, còn bức ép người phụ nữ đáng thương kia quỳ xuống cầu xin, không phải là đáng trách sao..


Cố Hề Hề thấy sắc mặt của mọi người, thì biết là cô đã bị hiểu lầm. Cô vừa định lên tiếng giải thích: “Không phải, tôi không phải tình..”


Lời chưa nói xong thì Nhiễm Tịch Vi liền đứng phắt dậy từ dưới đất, duỗi ngón tay với những móng dài sắc nhọn hướng đến Cố Hề Hề.


Mặc Tử Huyên vừa nhìn thấy đã nhanh nhẹn phản ứng, vọt đến che chắn trước mặt Cố Hề Hề, khiến ngón tay của Nhiễm Tịch Vi hung hăng cào chảy máu ba vệt dài trên cổ của cô.


Cố Hề Hề nhìn thấy Mặc Tử Huyên bị thương thì tức khắc nổi giận!


“Nhiễm Tịch Vi, cô đừng quá đáng! Cô muốn ở bên cạnh Doãn Tư Thần thì cứ đi mà bám lấy anh ấy, không liên quan đến tôi! Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn! Cô ở đây phát điên cái gì chứ?” Cố Hề Hề duỗi tay đẩy Nhiễm Tịch Vi ra: “Tôi và Doãn Tư Thần là vợ chồng hợp pháp, đứa con trong bụng tôi là người thừa kế chính thức của Doãn gia! Cô đòi sống đòi chết bắt tôi nói chồng của mình đang ở đâu, rốt cuộc là cô muốn cái gì?”


Nhiễm Tịch Vi không nghĩ tới Cố Hề Hề sẽ vạch trần cô ta trước mặt mọi người như vậy, tức thì liền gào khóc to hơn nữa: “Tôi và Tư Thần rõ ràng là yêu nhau, tất cả chỉ tại cô dùng cái thai để buộc anh ấy kết hôn! Tư Thần ở bên cạnh cô vốn dĩ chỉ là một từ một hiểu lầm mà ra, cô lại dùng sự việc đó mà bám lấy anh ấy không buông, dùng cái thai để uy hiếp anh ấy lấy cô! Cố Hề Hề, cô thật nhẫn tâm! Cô trả Tư Thần cho tôi đi!”


Mặc Tử Huyên cũng không ngờ Nhiễm Tịch Vi phát điên như thế này! Khó trách tại sao anh hai luôn nhắc nhở cô nên cẩn thận đề phòng người phụ nữ này.


“Cố Hề Hề, cô có dám ở đây trước mặt tất cả mọi người mà nói rằng không phải vì mang thai nên mới gả cho Doãn Tư Thần?” Nhiễm Tịch Vi chỉ thẳng vào mặt Cố Hề Hề mà quát tháo.



Cố Hề Hề nghẹn lời vì câu uy hiếp này.


“Cố Hề Hề, cô có dám nói rằng tôi và Tư Thần không phải từ trước đã yêu nhau sao?” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục chỉ trích.


Cố Hề Hề tiếp tục vô ngữ.


“Cố Hề Hề, cô có dám nói người mà Tư Thần quan tâm không phải tôi sao?” Nhiễm Tịch Vi không ngừng bức ép Cố Hề Hề.


Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, những lời này cũng không phải là sai?


A mà không! Những câu oán trách nặng nề này nghe dường như là không có gì sai, nhưng thực chất chỉ là một cái bẫy!


Cố Hề Hề lui về sau một bước, giữ một khoảng cách nhất định để Nhiễm Tịch Vi không có cơ hội gây tổn thương cho mình, cô bình tĩnh nhìn đối phương và nói: “Tôi không phải đã nói với cô rồi sao? Bất kỳ lúc nào tôi cũng đều sẵn sàng ly hôn! Thậm chí là ngay bây giờ! Chỉ cần cô yêu cầu Doãn Tư Thần xuất hiện, chỉ cần anh ấy chịu đến cục dân chính, tôi sẽ thành toàn cho các người!”


Nhiễm Tịch Vi nghe vậy thì ôm mặt khóc càng thảm thiết hơn nữa: “Cô rõ ràng là ỷ vào việc này.. cô đang có thai thì nhất định tòa án sẽ không xử lý yêu cầu ly hôn! Cố Hề Hề, cô thật tàn nhẫn! Tại sao cô lại nhẫn tâm chia rẽ chúng tôi?”


Thân thể Cố Hề Hề khựng lại! Sắc mặt cô tái nhợt vì lời nói lươn lẹo của Nhiễm Tịch Vi!


Người phụ nữ này thật xảo trá, nói xuôi nói ngược lật lọng không cần biết đúng sai!


Lúc này người xung quanh đều nhìn vào Cố Hề Hề với ánh mắt ác ý, tất cả họ đều bị Nhiễm Tịch Vi thuyết phục. Cố Hề Hề cảm thấy đuối lý, rõ ràng đó không phải là sự thật, nhưng lại bị Nhiễm Tịch Vi đặt bẫy cô trong từng câu nói!


Mặc Tử Huyên lấy tay chạm vào vết thương ở trên cổ, ánh mắt rất bình tĩnh, lặng yên, cất giọng nói nhẹ nhàng: “Thật là thú vị đó, không ngờ một người miệng lưỡi thích đổi trắng thay đen như Nhiễm Tịch Vi đây mà cũng muốn nói chuyện đạo lý sao?”


“Trước đây, Hề Hề từng nguyện ý lấy Doãn Tư Thần khi nào? Còn không phải Doãn gia dùng tiền tài để bức ép cô ấy phải gả cho Doãn Tư Thần? Sao sự việc này qua miệng của cô liền biến thành Hề Hề ép buộc Doãn gia?”


“Hề Hề đã phải bỏ đi xa cả ngàn cây số, tránh khỏi thành phố K để không quấy rầy các người. Nhưng chính Nhiễm Tịch Vi cô lại mò tới đây, cô làm nhục nhã cô ấy thì chưa nói, còn muốn hùa với nhiều người như vậy vu oan cho cô ấy! Cô có nhớ lúc mà cô với tư cách là bạn gái cũ, đau khổ cầu xin Hề Hề vốn là vợ chính thức nhường chồng mình cho cô không, tôi có tiện tay thu âm lại đây, sao hả? Giờ có muốn tôi giúp cô nhắc chuyện cũ một chút không?”


“Cô nói cô và Doãn Tư Thần từng bên nhau, đúng, quả là vậy thật. Nhưng các người đã chia tay sáu năm rồi, chẳng lẽ Doãn Tư Thần phải vì một người bạn gái từng chia tay sáu năm mà cả đời không kết hôn, không yêu ai? Nhiễm Tịch Vi, cô thật là tự tin vào bản thân! Tôi tự hỏi sự tự tin này ở đâu ra?”


“Các người đã chia tay rất lâu, sau đó Hề Hề mới kết hôn với Doãn Tư Thần. Sao có thể nói là cô ấy cướp người đàn ông của cô? Ngược lại mà nói, sau khi Hề Hề và Doãn Tư Thần có tình cảm với nhau, người bạn gái cũ biệt tích sáu năm như cô đột nhiên quay lại, còn muốn cướp chồng, cướp cả con của người ta! Mọi người ở đây xin cho một lời công bằng, chuyện bất phân thị phi như vậy mà có thể để yên sao? Công đạo còn có hay không?”


Mặc Tử Huyên không hổ danh là Mặc gia đại tiểu thư, là cánh tay đắc lực của Mặc Tử Hân. Chỉ vài lời mà cô đã vạch mặt Nhiễm Tịch Vi để lấy lại tiếng nói cho Cố Hề Hề.


Ánh mắt hoài nghi của mọi người bây giờ đều nhìn về phía Nhiễm Tịch Vi, nhất là các cô gái, họ vốn dĩ rất ghét những đối tượng như bạn gái của của chồng hay người yêu mình, cảm giác chán ghét đó giống như là căm thù đến tận xương tủy!


Mối tình đầu, đóa sen trắng ngây thơ trong sáng, ôi, đúng là một đối tượng đáng ghét nhất trên đời!


Nhiễm Tịch Vi không ngờ Mặc Tử Huyên bề ngoài yếu đuối nhu nhược mà có thể đứng ra bảo vệ Cố Hề Hề. Cô ta lôi kéo Thượng Kha đến đây chính là muốn dùng Thượng Kha đem Mộc Nhược Na đi nơi khác, để thuận tiện trấn áp Cố Hề Hề, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến vẫn còn một Mặc Tử Huyên.


Nhiễm Tịch Vi vốn nghĩ bản thân nắm chắc phần thắng, nhưng cục diện trong nháy mắt đã bị lật ngược, hoàn toàn bất lợi cho cô ta.


Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, tự bình tâm và nói: “Tôi lặp lại lần nữa! Nếu người Doãn Tư Thần chọn là cô, tôi tuyệt đối không nói hai lời, sẽ lập tức ly hôn! Tuy luật pháp bảo vệ người vợ đang mang thai, nhưng nếu hai bên nguyện ý và có khoản bồi thường phù hợp, yêu cầu ly hôn vẫn được chấp thuận! Cô cứ một hai cho rằng tôi cướp đi người đàn ông của cô, vậy xin cô hãy nói Doãn Tư Thần chủ động tìm tôi nói chuyện ly hôn đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK