“A a, thật khiến ngài thất vọng rồi! Tôi tỉnh hơi sớm thì phải.” Doãn Tư Thần giễu cợt nhìn anh ta, vũ khí trong tay đặt ở cổ họng người này: “Xem ra đại tư tế cũng không biết tính khí của tôi, cho nên ngài cần được dạy dỗ một chút!”
Lời nói vừa dứt, Doãn Tư Thần không chút do dự đâm vũ khí trong tay vào cổ họng của người này.
Toàn thân người này co rút liên tục, chỉ là qua ba giây sau đã không còn hơi thở nữa.
Đám người kia lập tức kêu lên thảm thiết.
Doãn Tư Thần nhanh chân lắc người, tiếp tục bắt được một người khác: “Đại tư tế, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
“Tư Thần.” Đám người Tưởng Dật Hải nhìn thấy anh, lập tức vui mừng khôn xiết: “Mọi người đều ở đây sao? Vẫn ổn cả chứ?”
Doãn Tư Thần gật đầu với Tưởng Dật Hải: “Hề Hề và Mạc Dung đều ở đây. Mặc dù họ hiện tại vẫn còn yếu nhưng rất an toàn. Hirayama Jiro, vũ khí của anh rất hữu dụng đó.”
Hirayama Jiro nhe răng cười với vẻ mặt đắc ý. Thuốc anh ta chế đương nhiên là tốt nhất rồi.
Đại tư tế nhìn thấy đồng tộc của mình bị giết, đồng tử của anh ta co rút lại: “Chúng mày.”
Khi những người đó nhìn thấy Doãn Tư Thần chỉ là đâm một nhát dao, người bên bọn anh ta liền ngã xuống đất và co giật rồi chết, cả đám liền coi Doãn Tư Thần như thần linh, quỳ trên mặt đất, nói ra những từ nghe không hiểu. Tuy nhiên bọn họ có thể nhìn ra đám người đó đang cầu xin sự tha thứ. Nhóm người Doãn Tư Thần đối với những người bản địa ở đây giống như sự tồn tại của thần linh. Ăn mặc kì lạ, vũ khí thần kỳ, vừa ra tay là chết người. Dưới con mắt của một nhóm người bản địa lạc hậu này, đây không phải là thần linh sao?
Đại tư tế nhìn thấy tình cảnh mà anh ta đã cực khổ dày công gây dựng, lập tức lại bị Doãn tư Thần phá hủy, anh ta nhìn Doãn Tư Thần với ánh mắt đầy sự căm thù. Tại sao người đàn ông này lại đáng ghét đến như vậy? Kiếp trước và cả kiếp này đều phá hỏng kế hoạch của anh ta. Nếu không có người ngoài phá hoại thì e rằng Vân Tử Tiêu đã đồng ý với điều kiện trao đổi của anh ta rồi. Bây giờ Doãn Tư Thần lại nhảy ra, uy hiếp anh ta và tộc nhân của anh ta thế mà anh ta lại không thể kháng cự. Đơn giản thẳng thắn là đáng hận.
“Được, vậy chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.” Đại tư tế không thể bỏ qua sự an toàn của các thành viên trong tộc, chỉ có thể lùi về phía sau: “Tôi thực sự không có ác ý, tôi chỉ muốn mời mấy người tới làm khách. Bây giờ mấy người cũng đã tìm tới rồi, mấy người thậm chí còn giết một người của tôi, chúng ta coi như hòa đi.”
“Hòa sao?” Khóe miệng Doãn Tư Thần cong lên: “Từ trước đến nay không có kẻ nào dám nhảy lên trên đầu tôi mà có thể toàn thây rút lui. Đại tư tế, anh chính là ở đây sống quá khép kín rồi, nên mới chưa hiểu rõ phong cách làm việc của tôi đó. Không sao cả, hôm nay tôi sẽ dạy cho anh hoàn toàn hiểu rõ.”
Trong tay Doãn Tư Thần có thêm một chiếc túi đan bằng dây gai dầu, anh ném nó lên xuống trong tay. Đôi đồng tử Đại tư tế đột nhiên co rụt lại, kinh hãi hô to: “Mày, mày làm sao mà tìm được nó?”
“Nó được tìm thấy trong hang động của anh khi anh đang bận uy hiếp bạn bè của tôi đó.” Doãn Tư Thần cười xấu xa: “Đại tư tế, xem ra người trong bộ tộc của anh không hiểu sự quý giá của những thứ này, anh thì ngược lại, anh biết rất rõ đi, cho nên anh mới bí mật tích trữ không ít nhỉ?”
“Mày muốn như thế nào?” Lời nói của Đại tư tế từ kẽ răng phát ra, đơn giản anh ta hoàn toàn bị Doãn Tư Thần chọc giận. Người mà anh ta không muốn gặp nhất trong đời chính là tên Doãn Tư Thần này. Quá đáng hận rồi.
“Đây là cái gì?” Mộc Nhược Na không khỏi tò mò hướng Hirayama Jiro hỏi. Hirayama Jiro lắc đầu, anh ta cũng không rõ đó là thứ gì.
Nghe nói tất cả mọi người đều bình an vô sự, tức khắc cơ thể Tưởng Dật Hải đã thả lỏng rất nhiều, còn nói đùa: “Thứ có thể lọt vào mắt Tư Thần đương nhiên là đồ tốt rồi. Để Tư Thần bắt được, vậy chuẩn bị bị Tư Thần làm thịt đi. Tư Thần từ trước tới nay chưa từng chịu đựng thiệt thòi bao giờ đâu.”