Vân Mạc Dung lái xe trở về, trong đầu cân nhắc buổi tối ăn gì ngon.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có người đi sang đường, thoáng cái ngã xuống đất.
Vân Mạc Dung hung hăng giẫm phanh xe lại!
Cách người đó chỉ khoảng một cánh tay.
Nguy hiểm thật!
Thiếu tý nữa là bị ăn vạ rồi!
Vân Mạc Dung nhanh chóng cởi dây an toàn, xuống xe, đi lên trước hai bước, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, ngã trên mặt đường, đã lâm vào hôn mê.
Vân Mạc Dung lập tức lấy điện thoại ra, đầu tiên là quay video, chứng minh người không phải do mình tông, sau đó mới cẩn thận đi qua: “Anh? Anh sao rồi? Cần tôi gọi xe cấp cứu giúp không?”
Có lẽ là nghe thấy tiếng hô của Vân Mạc Dung, đối phương cuối cùng cũng có phản ứng, giọng nói mang theo một tia khàn khàn kỳ quái: “Làm phiền rồi, giúp tôi gọi một chiếc xe cấp cứu. Tôi sẽ chứng minh, tôi là tự mình ngã xuống, không liên quan đến cô.”
Vân Mạc Dung trên mặt nhất thời nóng ran một trận.
Cô cũng không còn cách nào.
Bây giờ kẻ đi ăn vạ quá nhiều.
Nếu đối phương đã nói như vậy, cô cũng không từ chối, vì vậy giúp đối phương gọi xe cấp cứu.
Vân Mạc Dung vừa muốn rời đi, cổ tay đột nhiên bị đối phương bắt được: “Xin lỗi, cô có thể cùng tôi đi bệnh viện một lát được không? Người thân của tôi đều không ở đây.”
Vân Mạc Dung do dự một chút rồi đồng ý.
Con gái nhà họ Vân, xét cho cùng thì tính tình rất tốt bụng.
Một lúc sau, xe cấp cứu đến đưa Vân Mạc Dung và người đàn ông này đến bệnh viện gần đó.
Người đàn ông đó cũng rất hiểu chuyện, cũng không để Vân Mạc Dung trả tiền thuốc, anh ta lại cầm một tấm thẻ đưa cho Vân Mạc Dung: “Mật khẩu là sáu số năm, phiền cô giúp tôi trả tiền viện phí.”
Vân Mạc Dung nhìn xuống và thấy thẻ Centurion Black Gold.
Vân Mạc Dung thở phào nhẹ nhõm.
Những người có thể sở hữu thẻ Centurion Black Gold sẽ không phải người nghèo được.
Lần này không cần lo đối phương ăn vạ tống tiền!
Vân Mạc Dung chạy trước chạy sau, y tá đi tới xin thông tin của anh ta: “Quý ngài đây vui lòng đăng ký thông tin đi.”
Anh ta nhìn Vân Mạc Dung, nhẹ nhàng nói: “Tôi tên là Nhất Nhiễm, đến từ… Mexico.”
Đây là danh tính giả của anh ta.
Đó cũng là thân phận thông dụng mà anh ta sử dụng khi bước ra ngoài.
Người giàu có ở Mexico, quý ngài Nhất Nhiễm.
“Anh là Hoa Kiều phải không?” Cô y tá nhìn kỹ người đàn ông đẹp trai này, có chút khó khăn để phân biệt chủng tộc của người kia.
Da của anh ta rất trắng, trắng cực kỳ, một làn da trắng điển hình, nhưng anh ta có mái tóc đen và con ngươi gần như màu nâu đồng.