Dù từ lâu cô ta đã biết em hai là một kẻ không có đầu óc nhưng trước kia cũng không khoa trương như vậy.
Sao lần này đã không bị ngã chết mà ngược lại còn bộc phát tính tình của cô ấy?
“Nếu em hai đã thẳng thắn như vậy thì chịcũng không cần vòng vo nữa.” Vân Thấm Văn tiến tới gần Vân Tử Tiêu: “Năm đó, khi Hoàng hậu nương nương định hôn ước giữa muội với Tam Hoàng tử, bà ấy có đưa cho muội một miếng ngọc bội…”
Vân Tử Tiêu nhất thời nở nụ cười: “Chị cả muốn lấy nó hả? Được thôi!”
Vân Thấm Văn nhìn Vân Tử Tiêu như nhìn thấy quỷ.
Cô chưa từng nghĩ Vân Tử Tiêu là người dễ nói chuyện như vậy.
“Nhưng em muốn đổi lấy thứ gì đó có giá trị ngang ngửa!” Vân Tử Tiêu nói: “Nếu chị cả vừa ý Tam Hoàng tử, đương nhiên muội sẽ có lòng giúp chị đạt được ước nguyện. Chỉ là trên đời không có gì là miễn phí, cũng không có chuyện cứ thế hủy hôn! Nếu chị cả không bỏ ra một cái giá lớn, e rằng chuyện này không dễ làm đâu.”
Vẻ mặt Vân Thấm Văn càng thêm nghi ngờ.
Nếu không phải người này đang sống sờ sờ trước mắt cô ta thì có lẽ cô ta sẽ cho rằng bản thân bị mù rồi!
Cô ấy thật sự là Vân Tử Tiêu sao?
Vân Tử Tiêu của trước đây nổi tiếng mê trai.
Ngày nào cũng Tam Hoàng tử ơi Tam Hoàng tử à, chỉ cần Tam Hoàng tử xuất hiện ở đâu thì cô ấy cũng sẽ liều mạng có mặt ở đó, sau đó chịu đủ loại chế giễu, cười cợt.
Không ngờ cú ngã tháng trước lại khiến cô ấy thông minh hơn.
“Em muốn cái gì?” Vân Thấm Văn hỏi thẳng.
“Để bố nói chuyện với em, chị không đủ tư cách.” Vân Tử Tiêu đã từng là đại tướng quân và đã từng là Thạc vương phi. Thật dễ dàng để đối phó với một tân binh như Vân Thấm Văn.
Vân Tử Tiêu đối với tam hoàng tử phi cũng không phải là hiếm lạ gì, nếu có thể từ chối hôn ước để đổi lấy một lợi ích nào đó, tại sao lại không làm?
Vân Tử Tiêu nghe nói rằng có một Tàng Thư Các trong nhà họ Vân, nơi có rất nhiều sách về binh pháp.
Là một vị tướng trinh chiến trên chiến trường, chỉ những điều này mới có thể khiến cô rung động.
Hầu gia được thăng chức lên vị trí này nhờ vào chiến công quân sự vĩ đại của mình.
Vì vậy, phòng sách của ông ấy chắc chắn rất phong phú.
Vân Tử Tiêu không quan tâm đến may vá của phụ nữ, mà là rất hứng thú đánh nhau cầm kiếm.
Cô muốn xem liệu triều đại không có trong lịch sử này có binh pháp chiến đấu giống như trong thế giới của cô không.
Cô đã có ý tưởng này từ rất lâu, và lý do cô chưa hành động gì là để chiếm thế thượng phong.
Khi Vân hầu gia hoặc Vân Thấm Văn chủ động hỏi, thì cô có quyền chủ động.
Quả nhiên, cô đã đợi được!
Vân Thấm Văn ngạc nhiên nhìn Vân Tử Tiêu, như thể cô ấy chưa từng quen biết cô.
Vân Tử Tiêu cười nói: “Chị cả, chị không cần dùng anh mắt này nhìn em, em bị thương lần này cuối cùng cũng hiểu ra một sự thật. Rốt cuộc cái gì không thuộc về em sẽ không thuộc về em. Bố là một tướng lãnh trên chiến trường được phong hầu, em là con gái của bố, tự nhiên muốn kế thừa nguyện vọng của bố và trở thành một nữ tướng trong Đế quốc Quang Lịch 光历帝国. Làm tam hoàng tử phi cũng được, hay là hoàng hậu tương lai cũng được, em cũng không có gì hiếm lạ. Chị cả thích thì cứ lấy đi. Chỉ là, em muốn bố bàn chuyện này với em.”