Vân Mạc Dung nhìn qua Cố Hề Hề, Cố Hề Hề suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với cô.
Vân Mạc Dung ngược lại cũng không vội đồng ý: “Có thể, nhưng tôi có điều kiện khác.”
“Là gì?” Đại tư tế tò mò.
“Tôi có thể nhìn xem bộ dạng của anh được hay không?” Vân Mạc Dung hỏi.
Đối với người khác đây có thể là một câu hỏi bình thường, nhưng đối với Đại tư tế thì đó lại giống như sét đánh ngang tai, anh ta phòng bị lui về phía sau mấy bước, cự tuyệt: “Không được.”
Doãn Tư Thần và những người khác thật sự cảm thấy hơi ngạc nhiên. Vì lý do gì mà gã Đại tư tế này lại che đầu giấu mặt như thế chứ? Có phải vì lớn lên mà vẻ ngoài quá đáng sợ? Là một thần rắn đầu người à? Hay là có ba đầu sáu tay?
Cố Hề Hề thực sự không hiểu tại sao Vân Mạc Dung lại muốn nhìn mặt tên Đại tư tế đó, nhưng Cố Hề Hề lại tin tưởng chị gái mình vô điều kiện, vì vậy cô lên giọng dọa nạt: “Đại tư tế đã cùng chúng tôi hợp tác, vậy mà đến mặt cũng không muốn cho chúng tôi nhìn một lần sao?”
“Không thể.” Đại tư tế đột nhiên che mặt, vội vàng lui về phía sau mấy bước: “Tôi sẽ cho người liên hệ với mấy người nói rõ về chuyện hợp tác lần này, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ chạy. Những người trong bộ tộc đều có một vẻ mặt mơ hồ.
Bởi họ căn bản nghe không hiểu Đại tư tế của họ đã nói gì với mấy người giống như thần linh này. Trong mắt họ, đây chính là cuộc nói chuyện của thần linh mà bọn họ không có tư cách để biết. Nhưng nhìn thấy Đại tư tế vội vàng bỏ đi thì họ cũng không khỏi hoảng sợ, cứ thế lần lượt rút vào làng.
Mà phía bên này thì cũng chẳng có ai đứng ra ngăn cản đám người Doãn Tư Thần rời đi, cũng không ai ngăn cản đám người Tưởng Dật Hải đi vào.
“Mạc Dung.” Tưởng Dật Hải lao tới ôm chặt lấy Vân Mạc Dung, Tưởng Dật Hải thật sự kích động, nước mắt rưng rưng:”Xin lỗi, là anh đến muộn rồi.”
Vân Mạc Dung nghĩ đến trải nghiệm mấy ngày qua, tức thì cũng nghẹn ngào: “Không có, là em sai, làm mọi người vất vả rồi.”
Doãn Tư Thần nắm chặt tay Cố Hề Hề, hai người tựa vào nhau xúc động không nói nên lời. Sau khi cứu người thành công, họ không ở lại bộ lạc lâu, lần lượt rút về một khu đất trống bên ngoài bộ lạc. Cho đến khi mọi chuyện cơ bản đã lắng xuống, Mộc Nhược Na không khỏi tò mò hỏi Vân Mạc Dung: “Tại sao cô lại muốn biết bộ dạng của Đại Tế Tư trông như thế nào?”
Vân Mạc Dung vẻ mặt buồn bực, nói: “Tôi cũng không biết nói sao về cảm giác đó. Ta luôn cảm thấy người này hình như có quan hệ gì đó với tôi. Anh ta đúng thực sự là có chút năng lực.”
Ví dụ như là để cô sống lại lần nữa. Ví dụ như là để những con đom đóm hút hồn.
Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi Đại Tế Tư gọi hồn, nhưng xem xét về thời điểm họ tỉnh lại, Đại Tư Tế chắc chắn đã thất bại rồi, vì nếu anh ta thành công thì có lẽ không có ai trong số ba người bọn họ còn sống cả. Vị Đại tư tế này dù thành công hay thất bại đều có thể ung dung, từ tốn, với thần thái đó thì có thể khẳng định một điều, anh ta chắc chắn sẽ không phải là một người bình thường. Hơn nữa, anh ta còn có thể cất giấu nhiều quặng như vậy thì có thể chắc chắn anh ta nhất định là người có tên tuổi ở thế giới bên ngoài.
Vậy thì anh ta sẽ là ai đây?
Tưởng Dật Hải nắm chặt tay Vân Mạc Dung, nói: “Mặc kệ anh ta là ai, điều này hiện tại không còn quan trọng nữa. Ở đây quá nguy hiểm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn anh vẫn không dám nói cho nhà họ Vân về việc em mất tích, chuyện này chỉ có một vài người biết, nếu em còn không ra mặt nữa thì chuyện này giấu không nổi nữa đâu.”
Vân Mạc Dung lập tức gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta về trước đi.”
“Chị về trước đi, em và Doãn Tư Thần vẫn còn phải đi gặp Hans trước để trả lại người đã mượn. Nhân tiện tạm biệt mấy đứa trẻ, Cố Miểu và Ngự Hàm vẫn bị Hans giữ lại nên em cần phải an ủi chúng.”
“Chà.” Hoàng Hoàng – người luôn bị lãng quên cuối cùng cũng bước ra để thể hiện cảm giác tồn tại.