Cố Hề Hề bọn họ sớm đã làm quen với tác phong của Hirayama Jiro, do đó cũng không truy hỏi, chỉ là hiểu về đối phương hơn mà thôi.
Vân Mạc Dung từ đầu đến cuối đã ba ngày rồi.
Thời gian ba ngày, đã đủ để xảy ra rất nhiều chuyện rồi.
Cố Hề Hề nghĩ thế nào cũng không hiểu được, tại sao chị muốn tự mình rời khỏi nơi đóng quân, một mình tiến vào trong rừng cây.
Là chị phát hiện ra cái gì?
Hay là bị cái gì mê hoặc?
Hay là thần kinh bị cái gì ảnh hưởng đến, đã đưa ra phán đoán sai lầm?
Tất cả đều là ẩn số.
Sau khi bọn người Cố Hề Hề đi xuống, nhân viên của họ liền thay thế cho nhân viên của Vân Mạc Dung, bắt đầu theo dõi dọc đường vị trí Vân Mạc Dung có thể rời khỏi, tiến hành khám phá tìm kiếm từng chút một.
“Không được, từ trường ở đây đối với tín hiệu quấy nhiễu lợi hại rồi.” Doãn Tư Thần nhìn la bàn trong tay, nói với tiểu B ở sau lưng: “Đem bản đồ đem từ chỗ của Hans đến đây, in ra vài bản, nhân viên mọi người một phần. Nhớ kĩ, khoảng cách giữa mỗi người không được vượt quá năm mét. Nhất định phải làm việc cẩn thận!”
Giọng nói của Doãn Tư Thần còn chưa nói hết, thì nghe được ở nơi không xa, truyền đến tiếng hô hoảng sợ của vệ sĩ: “A a a –”
Tất cả mọi người đều xoay người bổ nhào về hướng đó.
Doãn Tư Thần từ xa đã nhìn thấy một sợi dây leo cực lớn, quấn lấy cơ thể một người đàn ông, hướng về phía sâu trong rừng cây mà nhanh chóng rời khỏi!
Đáng chết!
Cây ăn thịt người!
Vậy mà lại bị nó ngụy trang lừa rồi!
Doãn Tư Thần lao về phía trước như một mũi tên, dao găm trong tay hung hăng hướng về phía cành khô đó mà đâm vào.
Dao găm đã được bôi dung môi lên, vừa tiếp xúc vào phần cành cây, bèn lập tức bị ăn mòn!
Tốc độ của Doãn Tư Thần vô cùng nhanh, mấy dao vừa xuống, đoạn cành cây đó lập tức đã mất đi sức khống chế, mềm nhũn mà rơi xuống đất.
Người đàn ông đó thoát khỏi cõi chết, sau khi lăn và leo lên trốn thoát được, mới thở từng ngụm từng ngụm lớn: “Tổng giám đốc Doãn, cảm ơn nhiều!”
“Cẩn thận hơn!” Doãn Tư Thần nhắc nhở đối phương: “Nơi này là rừng cây nguyên sơ, so với rừng cây lúc trước tiếp xúc trước đây có điều không giống. Rừng cây ở đây đã tồn tại hơn mười ngàn năm, có rất nhiều loài sinh vật ở đây đều là chưa biết được thuộc tính. Không thể dùng thường thức ở bên ngoài, để phán đoán động thực vật ở đây, rất nhiều thực vật vô hại, đúng lúc mới là lười liềm mà tử thần dùng để đoạt mạng!”
Đối với cấp dưới của mình, lời của Doãn Tư Thần vẫn là tương đối nhiều.
Đây đều là tâm phúc của anh, chết một người, ít một người.
Cho nên, bọn họ xảy ra chuyện, Doãn Tư Thần đều là liều mạng cứu hộ.