Nhưng Lệnh Hồ Thương lại hỏi: “Vậy người đang ở trong viện này là ai?”
Người đàn ông trung niên nhất thời cứng họng.
Nếu ông ta trả lời thành thật, cũng tương đương với việc hạ thấp phẩm cách của Hầu phủ?
Dù sao, cũng do chính ông ta nói xấu cô hai nhà họ Vân trước.
Lệnh Hồ Thương cũng không thèm nhìn ông ta nữa, anh nói với Lục Hoàng tử: “Đi thôi.”
Nói xong, Lệnh Hồ Thương xoay người đi ra cửa.
Lục Hoàng tử cười ha ha rồi cũng đi theo.
Người đàn ông trung niên cảnh giác nhìn hướng phòng ở rồi cũng đi theo hai người họ.
Chờ sau khi mấy vị khách không mời mà đến này rời đi, Vân Tử Tiêu mới hỏi Tiểu Đình: “Người đàn ông béo béo kia là ai?”
Tiểu Đình nhìn ra cửa rồi trả lời: “Ông ta là Cố Phục , đại quản gia của Hầu phủ, là một trong những người đại phu nhân tin dùng nhất.”
“Khó trách.” Vân Tử Tiêu gật đầu hỏi tiếp: “Đúng rồi, tại sao Lệnh Hồ Thương lại có tóc vàng, mắt vàng? Còn nữa, tại sao anh ta ngay cả danh hiệu cũng không có?”
Tiểu Đình bĩu môi trả lời: “Cổ chủ thật là, những vấn đề này làm sao nô tỳ biết được? Nghe nói, lúc Thương công tử ra đời, trời đang sáng chớp mắt tối đen, là điều chẳng lành. Lại thêm thân phận đặc biệt của anh ấy nên có lẽ mới không được phong hào?”
Vân Tử Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Toàn bộ chuyện này thật thú vị!
Toàn bộ thiếp lập của thế giới này đơn giản chính là phép màu!
Lúc mình ra đời thì chân trời ngàn vạn tia sáng, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh không bằng cả một nha hoàn trong phủ.
Khi Lệnh Hồ Thương ra đời thì trời đất mù mịt, kết quả giờ anh ấy lại trở thành người đàn ông đẹp nhất đế quốc Quang Lịch kiêm khách quý của vô số người.
Vậy nên mấy lời tiên đoán vớ vẩn kia đều là hại người!
Lúc này, Tiểu Tạ bưng trà vừa ngấm đủ tiến tới, nói: “Cô chủ có điều không biết, Thương công tử không được phong hào vì địa vị của anh ấy quá đặc biệt. Có nói thế nào thì anh ấy cũng là con cháu Hoàng tộc của nước Bắc Lang. Hiện tại, nước Bắc Lang rơi vào cảnh nội loạn, coi như Công chúa Trương quay về với thân phận công chúa nhưng lại là người không có phò mã 驸马 chân chính bên cạnh, vì thế nên Thương công tử không thể được phong hào. Nếu không, những phò mã công chúa khác của đế quốc Quang Lịch giữ mình thế nào?”
Tiểu Tạ đã được đi học hai năm cho nên về mặt kiến thức, cô ta hiểu biết hơn những người khác một chút.
Vân Tử Tiêu cũng là người thông minh nên nháy mắt cô đã hiểu ra.
Chỉ sợ, việc Công chúa Trương được gả sang nước Bắc Lang xa xôi năm đó, còn có mục đích khác.
Nếu không, tại sao Công chúa Trương vừa được gả qua đó không lâu thì nước Bắc Lang lại xảy ra nội loạn?
Nếu không tại sao vừa xảy ra nội loạn thì Hoàng đế của đế quốc Quang Lịch vội cho quân tới đoạt công chúa về?
Nếu không, tại sao sức khỏe của Công chúa Trương vẫn luôn bất ổn?
Nếu không, tại sao Lệnh Hồ Thương có thể lớn lên bình yên?
Quả nhiên, có một số việc không thể chỉ nhìn bên ngoài.
Hiện tại, cả nước có mấy người có thể nhìn thấy Lệnh Hồ Thương.
Có lẽ không phải anh ấy không muốn gặp người mà là không thể tùy tiện gặp người khác thì đúng hơn?
Dù sao, đúng là thân phận của anh ấy quá đặc biệt.
Thân mang dòng máu lai của hai nước Bắc Lang và đế quốc Quang Lịch, nói là người nước nào cũng không thuần túy, khiến cho Hoàng đế mỗi nước đều có khúc mắc trong lòng.