Cố Hề Hề không thể hiểu được, Lâm Tiểu Nhã và Nhiễm Tịch Vi có địch ý với cô thì cô đều có thể lý giải, ai bảo cô lại là vợ của Doãn Tư Thần?
Hai người phụ nữ đó đều từng có tình cảm với Doãn Tư Thần, nên họ luôn công kích nhắm cô thì không có gì kỳ lạ.
Còn Tưởng Huy Âm? Cô ta và Doãn Tư Thần chỉ là anh em họ, hơn nữa quan hệ của hai người không hề thân thiết, quan trọng nhất là Tưởng Huy Âm này không có biểu hiện gì giống như là yêu thầm Doãn Tư Thần!
Cô và Tưởng Huy Âm thật sự không hề có thù oán gì! Năm lần bảy lượt bị khiêu khích thì cô đều nhẫn nhịn, nhưng hiện tại còn muốn vu khống hãm hại cô?
Người phụ nữ này có phải đầu óc không bình thường? Bị chứng vọng tưởng gì rồi chăng?
Nghe Cố Hề Hề hỏi vậy, Tưởng Huy Âm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, gằn giọng đáp: “Đương nhiên có thù oán! Ai kêu cô lại có gương mặt đáng ghét như vậy!”
Cố Hề Hề lại không hiểu: “Cái gì? Gương mặt của tôi liên quan gì đến cô?”
“Cố Hề Hề, cô đừng giả ngu với tôi! Cô tưởng ỷ vào gương mặt giống Vân Nặc thì anh hai tôi sẽ thích cô sao? Cô đừng hòng!” Tưởng Huy Âm nghiến răng ken két trừng mắt nhìn Cố Hề Hề, ép cô lùi về phía sau.
“Cô nói cái gì? Thích?” Cố Hề Hề giống như nghe được câu chuyện cười kỳ lạ nhất trên đời: “Tưởng Huy Âm, cô có phải bị điên rồi không? Lần trước lúc ở Doãn gia, cô nói năng xằng bậy, hồ ngôn loạn ngữ, giờ còn chưa tỉnh ngộ sao? Cô hạ nhục tôi không sao, nhưng không lẽ còn muốn lăng mạ cả anh hai của cô?”
Cố Hề Hề không hiểu, Tưởng Huy Âm này không phải rất yêu thương anh trai của mình ư? Sao có thể nói ra lời ảnh hưởng tới danh dự của Tưởng Dật Hải?
Tin đồn này nếu truyền đi thì sẽ làm hại tới thanh danh của Tưởng Dật Hải như thế nào?
“Được, nếu cô muốn chứng minh cô không có ý quyến rũ anh hai tôi, vậy thì tự hủy dung của chính mình đi!” Tưởng Huy Âm lập tức lấy từ phía sau ra một con dao gọt trái cây, hướng tới trước mặt Cố Hề Hề: “Chỉ cần cô để tôi lướt nhẹ con dao này trên khuôn mặt bầu bĩnh của cô, vậy thì tôi sẽ tin lời cô!”
Cô ta bị điên rồi!
Cố Hề Hề kinh hãi lùi lại một bước, muốn mở miệng gọi Tiểu Vương nhưng sực nhớ Tiểu Vương vừa bị Doãn phu nhân gọi đi rồi!
“Sao hả? Muốn cầu cứu trợ lý? Vô dụng thôi, tôi đã cho người gọi trợ lý của cô đi rồi! Cố Hề Hề, hôm nay cô đừng hòng thoát khỏi tay tôi!” Gương mặt Tưởng Huy Âm ngày càng dữ tợn: “Hôm nay tôi phải hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp này của cô!”
Cố Hề Hề hít sâu một hơi.
Tưởng Huy Âm này tại sao lại cố chấp đến thế?
Từ từ, cái mà cô ta để ý chính là khuôn mặt của mình? Người cô ta hận không phải mình?
Mà là.. Vân Nặc?
Nhưng vì cái gì cô ta lại hận Vân Nặc? Chị ấy vốn là tiểu thư khuê các, thân thể yếu đuối, hiếm khi ra khỏi nhà nên không thể kết oán với ai!
Vả lại tính tình chị ấy hiền lành điềm đạm, càng không thể có người thù hận chị ấy được! Chẳng lẽ chỉ vì Tưởng Dật Hải từng theo đuổi Vân Nặc nên Tưởng Huy Âm sinh lòng oán ghét?
Chuyện này là sao?
Tưởng Dật Hải theo đuổi Vân Nặc, dù thành công hay không thì đều là chuyện riêng tư của anh ấy, sao Tưởng Huy Âm lại có biểu tình như vậy? Mối căm phẫn phải lớn đến nhường nào mới khiến cô ta kích động đến vậy?
“Tôi không hiểu, khuôn mặt của tôi đụng chạm gì đến cô?” Cố Hề Hề muốn kéo dài thời gian: “Cô muốn hủy dung của tôi thì ít nhất vẫn nên cho tôi một lý do?”
Cô đã bị dồn đến chân tường, không còn chỗ để lùi, chỉ đành nghĩ cách kéo dài thời gian. Đáy lòng cô thầm cầu nguyện Tiểu Vương mau chóng trở lại, nếu không tìm thấy cô thì Tiểu Vương sẽ gọi điện thoại hoặc hô hào mọi người đi kiếm.
Hiện tại ngoại trừ việc kéo dài thời gian bằng cách đánh lạc hướng Tưởng Huy Âm thì cô không còn cách nào khác.
“Đừng giả ngu với tôi! Cô biết mình và Vân Nặc giống nhau như đúc, còn cố tình lảng vảng trước mặt anh hai, có phải cô có ý gì không? Nói đi!” Tưởng Huy Âm trợn trắng mắt, con dao trong tay hướng về Cố Hề Hề, bắt đầu khoa tay múa chân: “Cô ỷ vào việc mình giống Vân Nặc nên muốn câu dẫn anh hai, đúng không?”
Cố Hề Hề hít thật sâu một hơi, đây là lần đầu trong đời cô nhìn thấy một người muốn gieo tiếng xấu cho chính anh trai của mình!
“Cô hiểu lầm rồi, tôi sao phải đi quyến rũ anh hai của cô? Cho dù hai nhà chúng ta không phải thân thích, tôi cũng tuyệt đối không làm vậy. Vả lại, anh của cô vốn không phải kiểu người tôi thích, tình cảm của tôi và Tư Thần thì cô không phải không biết? Trong lòng tôi đã có Tư Thần, sao có thể để tâm đến người đàn ông khác? Cô cũng là phụ nữ, sẽ hiểu cảm giác khi yêu một người? Khi yêu ai thì trong mắt mình chỉ thấy mỗi họ, trừ họ ra sao có thể quan tâm đến ai khác?” Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời: “Cho nên tôi mới nói cô đã suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không có ý câu dẫn Tưởng Dật Hải, cô không cần thiết phải cảnh giác với tôi, đúng không? Doãn Tư Thần nhìn trên bất kỳ phương diện nào vẫn đều không thua kém Tưởng Dật Hải!”
Đôi mắt Tưởng Huy Âm loé loé, ngẫm lại thì lời Cố Hề Hề nói cũng có đạo lý.
Nhưng đột nhiên nhớ đến ánh mắt Tưởng Dật nhìn Cố Hề Hề, đáy mắt đó không thể che giấu được vẻ nhu tình, lửa giận trong lòng Tưởng Huy Âm lần nữa bốc lên!
“Không đúng! Cô chỉ muốn đánh trống lảng thôi! Dù cô không có ý gì với anh hai, nhưng chính tại khuôn mặt của cô mà anh hai sẽ thích cô! Cho nên cách tốt nhất là phải hủy hoại khuôn mặt đáng ghét của cô!” Thanh âm Tưởng Huy Âm dữ tợn gào thét lên: “Cô đừng tưởng tôi không nhận ra, ánh mắt anh hai khi nhìn cô hoàn toàn khác biệt!”
Khác biệt em gái cô! Cô điên rồi!
Cố Hề Hề cảm thấy đầu óc mình muốn loạn cả lên.
Tưởng Huy Âm này thật sự bị điên!
“Cô nhất định hiểu lầm rồi! Sao có thể chứ? Tôi là em dâu của anh ấy!” Cố Hề Hề một mực phủ nhận: “Sở dĩ anh ấy đối xử tốt với tôi, chỉ vì thân phận của tôi là Doãn thiếu phu nhân! Anh ấy là Tưởng đại thiếu gia, tự nhiên theo lẽ thường sẽ lịch sự tử tế với em dâu! Huống hồ anh ấy biết rõ tôi là vợ của Doãn Tư Thần, sao lại có thể có ý tứ gì khác với tôi? Cho nên cô đã hiểu lầm rồi!”
“Vậy sao? Tôi mặc kệ! Hiểu lầm hay không cũng được! Tôi phải phá nát cái gương mặt thanh thuần này của cô! Chỉ cần dung nhan cô bị hủy hoại thì anh hai sẽ không còn hy vọng gì với cô nữa, khi đó cô không phải sẽ an toàn thoải mái hơn sao?” Tưởng Huy Âm kiêu ngạo nói: “Vậy cô sẽ không bị tôi hiềm nghi nữa, đúng không?”
Cố Hề Hề quả thật tức đến phát điên rồi!
Tưởng Huy Âm này tuy không phải huyết mạch của Tưởng gia, nhưng xét về tính tình ương ngạnh thì đúng là một khuôn từ người Tưởng gia mà ra!
Ánh mắt Cố Hề Hề lập loè một chút: “Vậy có thể nói cho tôi biết một chút, vì cái gì mà cô lại ghét Vân Nặc đến vậy?”
Tưởng Huy Âm cười nhạo một tiếng: “Cô ta ư? Ngoại trừ việc câu dẫn đàn ông thì biết làm cái gì? Cái gì mà tinh anh bác học, cái gì mà nữ thần của tỉnh Y, tất cả đều là chó má! May mắn cho cô ta là cô ta chết quá sớm, bằng không tôi nhất định cho vài vết dao trên gương mặt như hoa như ngọc kia!”
Ánh mắt Cố Hề Hề dừng ở con dao trên tay Tưởng Huy Âm, chỉ cần cô ta gần thêm một tấc nữa thì sẽ không ổn.
Thật khốn kiếp mà! Chuyện của Vân Nặc liên quan gì đến cô chứ?
Dù cho cô có khuôn mặt giống Vân Nặc, cũng đâu có nghĩa cô phải chịu trách nhiệm xử lý các mối nợ nần tình cảm của Vân Nặc?
“Anh hai bị con yêu nữ kia mê hoặc, Cố Hề Hề, cô có hiểu hay không? Cô có hiểu trong lòng tôi đau đớn nhường nào? Cô căn bản không hiểu! Mỗi lần anh hai nhắc đến tên Vân Nặc là đôi mắt anh ấy đều tỏa sáng, cứ nhắc đến Vân Nặc là anh ấy sẽ thao thao bất tuyệt nói về cô ta, nào là cô ta giỏi, cô ta tốt! Anh hai không bao giờ liếc mắt đến tôi dù một lần! Lúc nào cũng Vân Nặc! Chỉ là khuôn mặt đẹp một chút, mang theo cái cơ thể bệnh hoạn triền miên không dứt! Vì cái gì mà anh hai lại mê muội cô ta?” Tưởng Huy Âm điên cuồng gào lên: “Tôi mới là người yêu anh hai nhất! Người phụ nữ kia là cái gì chứ!”
Cố Hề Hề mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tưởng Huy Âm.
Vừa rồi cô đã nghe cái gì?
“Vì cái gì mà anh hai không chịu nhìn đến tôi? Vì cái gì mà anh hai lại đi thích cô ta?” Tưởng Huy Âm kích động rống lên: “Tôi đã yêu anh hai từ lâu lắm rồi, vì sao anh hai lại đi thích người phụ nữ khác?”
Tưởng Huy Âm trong cơn kích động quơ dao loạn xạ đã cắt phạm vào bên tai Cố Hề Hề.
Dòng máu tươi liền chảy xuống!
Cố Hề Hề không dám nói gì để đối phương mất bình tĩnh nữa, bằng không cô ta nhất định sẽ xuống tay, khuôn mặt cô ra sao cũng không quan trọng, nhưng vạn nhất nếu Tưởng Huy Âm thật sự ra tay với đứa con trong bụng cô thì chuyện sẽ không tưởng!
“Vì vậy nên cô cố ý kêu người hầu gọi tôi đến đây để hãm hại tôi? Nhưng sao cô không nghĩ tới một điều quan trọng? Nếu cô rạch khuôn mặt của tôi thì làm sao giải thích với mọi người? Tôi đến Tưởng gia làm khách, cô đối đãi với tôi như vậy làm sao trả lời với Doãn gia?” Cố Hề Hề ép bản thân phải điềm tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Nếu Tưởng Dật Hải biết tôi bị cô lấy dao rạch mặt, anh ấy sẽ nhìn cô như thế nào? Cô nên bình tĩnh một chút, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Đừng bày trò nữa! Cô tưởng tôi không có chuẩn bị sao?” Tưởng Huy Âm đột nhiên giơ tay lên tự đánh bản thân một bạt tai thật mạnh.
Cái tát này hội tụ đủ sự tàn nhẫn mạnh bạo, có thể thấy rõ năm dấu tay hằn trên gương mặt Tưởng Huy Âm!
“Bởi vì cô muốn hạ dược tôi, còn đánh tôi, cho nên tôi chỉ tự vệ, trong cơn hoảng loạn đã lấy dao gọt trái cây quơ trúng mặt cô! Lời giải thích này không biết chị dâu đã vừa lòng chưa?” Tưởng Huy Âm gian xảo nhìn Cố Hề Hề: “Vậy thì tôi không những có thể có câu trả lời hợp lý, lại hoàn toàn giúp anh hai từ bỏ hy vọng với cô! Chị dâu này, cô nói xem phải không?”
“Cô muốn vu khống tôi?” Ánh mắt Cố Hề Hề quỷ dị nhìn Tưởng Huy Âm.
“Không sai, tôi chính là muốn vu khống và hại chết cô!” Tưởng Huy Âm nở nụ cười dữ tợn, năm ngón tay ấn chặt, nét cười càng thêm điên dại khủng bố.
Cố Hề Hề nháy mắt hiểu ra, nhẹ nhàng mở miệng: “Cô yêu Tưởng Dật Hải từ khi nào?”
Ánh mắt Tưởng Huy Âm bỗng nhiên hoảng loạn: “Cô nói cái gì?”
“Cô điên cuồng ghen ghét Vân Nặc, còn muốn hủy dung của tôi, không phải chỉ vì yêu Tưởng Dật Hải sao?” Cố Hề Hề chậm rãi nói: “Cô là con nuôi của Tưởng gia, không cùng chung huyết thống với người của Tưởng gia, sớm chiều lại gần gũi bên cạnh một người ưu tú như Tưởng Dật Hải, nếu cô động tâm với anh ấy cũng không phải chuyện khó hiểu. Chỉ là Tưởng Dật Hải có biết điều này hay không?”