Cố Hề Hề là thiếu phu nhân của Doãn gia, cô và Doãn nhị thiếu gia Doãn Tư Dược đều là lần đầu tiên công khai xuất hiện. Cho nên ngoại trừ một bộ phận chú ý đến Doãn Tư Dược thì rất nhiều người đều quan tâm đến Cố Hề Hề, không ít phụ nữ trong bữa tiệc này vì thói ghen tỵ đã bắt đầu bàn tán xầm xì về cô, họ chính là muốn nhìn thấy vị thiếu phu nhân này bị chê cười.
Nhưng rốt cuộc họ chỉ nhìn thấy được một Cố Hề Hề có chừng mực, tiến thoái lễ độ, gương mặt luôn giữ một nụ cười thanh lệ thoát tục, không xa không gần.
Doãn phu nhân rất hài lòng với biểu hiện của Cố Hề Hề, bà thật ra không biết để chuẩn bị cho ngày hôm nay, cô đã trải qua hai ngày tập huấn đặc biệt các nghi lễ và phép tắc của giới thượng lưu!
Ai tập huấn cho cô? Đương nhiên là người của Vân gia!
Thiệp mời của Doãn gia vừa gửi tới tay Vân gia, vợ chồng Vân lão gia đã tức tốc đến thành phố N bên cạnh con gái, ở lại biệt thự riêng của Cố Hề Hề để thuận tiện chăm sóc cho cô.
Vân phu nhân được mệnh danh là vị phu nhân ưu nhã hiền thục số một của đất nước này, bà đã dốc lòng dạy dỗ thì Cố Hề Hề sao có thể phạm phải điều thất thố?
Vân phu nhân chỉ dạy từng li từng tí từ cử chỉ, lời nói, phong thái, nét mặt, nói cho Cố Hề Hề biết nên đối nhân xử thế như thế nào, cười nói khéo léo đoan trang. Để chuẩn bị cho buổi yến tiệc hôm nay, Cố Hề Hề đã chịu khó dày công học hỏi những nghi lễ kỹ xảo này.
Hơn nữa trước kia, Doãn lão phu nhân từng cho chuyên gia lễ nghi dạy dỗ Cố Hề Hề một thời gian, nên bây giờ Vân phu nhân chỉ dạy cho cô cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Vân phu nhân đã nói với Cố Hề Hề, trước những vấn đề không muốn trả lời thì hãy mỉm cười nhẹ nhàng, mặc kệ tình huống dù oái ăm cỡ nào, vẫn luôn mỉm cười là được!
Cố Hề Hề nhớ rất rõ điều mẹ mình chỉ dẫn, cho nên suốt trong buổi tiệc, cô luôn khéo léo nở nụ cười.
Vân phu nhân đứng từ xa nhìn Cố Hề Hề, rốt cuộc bà đã yên tâm. Chỉ không biết vì cái gì mà bà lại cảm thấy cô càng ngày càng giống con gái của bà.. Có lẽ đây chính là bản năng của người mẹ!
Dù Cố Hề Hề chưa từng nói cho Vân lão gia và Vân phu nhân biết sự thật, nhưng hai người họ chính là dựa vào thiên tính huyết thống mà đã dành trọn tình cảm yêu thương cho cô.
Còn Cố Hề Hề từ khi biết vợ chồng Vân lão gia chính là ba mẹ ruột của mình, nhưng vì bị bà nội của cô âm thầm giấu diếm, tức khắc tình cảm cô dành cho hai người cũng đã thay đổi.
Vân phu nhân thoáng nghĩ ngợi rồi bước tới bên cạnh Cố Hề Hề, ánh mắt lo lắng: “Hề Hề, cơ thể con còn chịu nổi không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ, con không sao! Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Doãn gia, và cả với con nữa. Hôm nay con chính thức xuất hiện với thân phận Doãn thiếu phu nhân, rất nhiều người đều đang nhìn con! Con không thể có gì sơ suất được.”
“Hề Hề, nếu con cảm thấy mệt cứ nói, mẹ có thể giúp con..” Vân phu nhân vẫn thấy đau lòng cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề thấy đáy lòng mình ấm áp, người khác chỉ nhìn vào cô để xem cô biểu hiện như thế nào, chỉ có người thương yêu mới đau lòng quan tâm sức khoẻ của cô.
Dù hiện tại Vân phu nhân không hề hay biết Cố Hề Hề chính là con gái ruột của bà, nhưng bà đã coi cô như con ruột mà thương yêu hết lòng.
“Mẹ..” Một tiếng mẹ này là Cố Hề Hề gọi bằng cả tấm lòng.
Lúc này Doãn Tư Thần đã đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Cố Hề Hề nói: “Mẹ nói đúng, nếu em thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát. Ở đây đã có bà nội và mẹ của anh, em là cháu dâu cũng không cần liều mạng như vậy đâu.”
Cố Hề Hề cười cười, vừa muốn mở miệng đáp lời thì ngẩng đầu đã vô tình đón nhận ánh mắt của Tưởng Huy Âm.
Đôi mắt đó tràn ngập oán hận? Chuyện này là sao?
Tuy nhiên suy nghĩ của cô nhanh chóng bị phân tán, bởi giây tiếp theo là màn khiêu vũ của bữa tiệc. Doãn Tư Dược đã thay đổi một bộ lễ phục khác và trở lại sảnh, đúng lúc âm nhạc được vang lên.
Là nhân vật chính của yến tiệc, dĩ nhiên Doãn Tư Dược sẽ nhảy điệu nhảy mở màn, chuyện này không có gì ngạc nhiên. Mà điều làm mọi người ngoài ý muốn chính là bạn nhảy của anh ta, Nhiễm Tịch Vi!
Không chỉ Cố Hề Hề ngây ngẩn, mà cả Doãn Tư Thần cũng sửng sốt một chút, các vị khách có mặt trong sảnh đều kinh ngạc. Mộc Nhược Na cùng Thượng Kha đến đây hôm nay, lúc này sững sờ tại chỗ thật lâu.
Ánh mắt Thượng Kha nhìn về phía Nhiễm Tịch Vi ẩn chứa nhiều suy nghĩ phức tạp.
Mặc Tử Hân vì bận công việc ở thành phố K, nên Mặc Tử Huyên đã đại diện cho Mặc gia tới chúc mừng, cô nhìn cảnh tượng trước mắt lập tức ngẩn ngơ.
Bởi vì không ai nghĩ đến một Doãn Tư Dược vừa mới trở về Doãn gia, mà có thể quen biết Nhiễm Tịch Vi, hơn nữa quan hệ của cả hai lại đủ thân thiết để anh ta mời Nhiễm Tịch Vi làm bạn gái dự bữa tiệc quan trọng tối hôm nay.
Doãn Tư Thần chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười ý vị thâm trường hướng về Thượng Kha.
Sắc mặt Thượng Kha lúc này trở nên rất tệ.
Cố Hề Hề hướng về phía Thượng Kha và Mộc Nhược Na, khẽ gật đầu. Mộc Nhược Na cũng nhìn lại cô, chớp chớp mắt, đại ý mọi người chỉ cần yên lặng xem màn biểu diễn này.
Thái độ Nhiễm Tịch Vi lại phảng phất như thể biểu tình của mọi người xung quanh không liên quan gì đến cô ta, làm vẻ bẽn lẽn khoác tay Doãn Tư Dược, khi tiếng nhạc vang lên thì cùng Doãn Tư Dược bước vào giữa sảnh khiêu vũ.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn về phía mẹ chồng của cô, quả nhiên sắc mặt bà rất âm u.
Ha hả, chuyện tiếp theo xem ra rất thú vị!
Sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề thân là gia chủ, dĩ nhiên sẽ tiếp tục điệu nhảy thứ hai. Anh dịu dàng dắt tay cô vào giữa sảnh, đã chọn sẵn bản nhạc cho một điệu nhảy nhẹ nhàng chậm rãi.
Ánh mắt Cố Hề Hề giảo hoạt nhìn Doãn Tư Thần: “Thấy mối tình đầu của mình đột nhiên bây giờ lại đứng ở bên cạnh em trai, không biết sẽ là cảm tưởng gì nhỉ?”
“Chuột đồng nhỏ của anh đang ghen?” Doãn Tư Thần lười biếng trả lời.
“Không có!” Cố Hề Hề chu cái miệng nhỏ hồng hồng trả lời anh, tầm mắt cô vẫn nhìn Nhiễm Tịch Vi.
Hôm nay Nhiễm Tịch Vi trang điểm rất kỹ lưỡng, khuôn mặt thoáng qua thật e lệ nhu mì làm động lòng người! Doãn Tư Dược đối với nhan sắc của cô bạn gái mới này hiển nhiên rất hài lòng, cho nên luôn vây quanh lấy cô ta.
Cố Hề Hề suy nghĩ mãi vẫn không thông, Nhiễm Tịch Vi lại có thể hoàn toàn từ bỏ Doãn Tư Thần, rồi đùng một cái xoay người ôm ấp Doãn Tư Dược?
Thật là quá sức tưởng tượng!
Sau khi kết thúc hai điệu nhảy của gia chủ, các vị khách cũng sôi nổi bước vào sảnh cùng nhau khiêu vũ.
Cố Hề Hề nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi và Doãn phu nhân cùng nhau rời khỏi sảnh, cô suy nghĩ một chút rồi lệnh cho Tiểu Vương đi theo sau.
Tiểu Vương âm thầm đi theo mở điện thoại thu lại video rồi truyền đến di động của Cố Hề Hề. Cô lập tức mở tai nghe để nghe được nội dung đối thoại giữa hai người, không chỉ âm thanh mà còn có cả hình ảnh trực tiếp.
* * *
Lúc này Doãn phu nhân ngồi trên xe lăn dừng ở cuối hành lang, quay đầu về phía Nhiễm Tịch Vi, trừng mắt tức giận: “Sao con lại ở chỗ này?”
Nhiễm Tịch Vi thấy Doãn phu nhân nổi cơn thịnh nộ, liền sử dụng khuôn mặt sở trường nhất của mình, ngồi xổm xuống, nước mắt trào ra như mưa: “Dì ơi, con còn có cách nào khác? Dì, con không hiểu sao tự nhiên dì lại bỏ mặc con? Không phải dì muốn giúp con đuổi Cố Hề Hề đi sao? Nhưng vừa rồi dì cũng thấy đó, Cố Hề Hề bây giờ.. ô ô ô..”
Thấy Nhiễm Tịch Vi khóc nức nở, sắc mặt Doãn phu nhân đã dịu đi một chút, nói: “Đó là vì Cố Hề Hề hiện tại không thể ly hôn với Tư Thần! Trừ phi lấy được cổ phần trong tay cô ta, nếu không thì tuyệt đối không thể để cô ta rời khỏi Doãn gia! Tịch Vi, không phải dì nói với con rồi sao? Con hãy kiên nhẫn! Chờ dì lấy được cổ phần của Cố Hề Hề, con sẽ..”
“Dì à, dì nói như vậy chỉ lừa được người khác thôi!” Nhiễm Tịch Vi đột nhiên lau khô nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, tức khắc đứng lên, đối diện với Doãn phu nhân bằng một gương mặt xa lạ và nói: “Dì, trước kia con rất tin dì, nhưng kết quả thế nào? Không phải chỉ giúp Cố Hề Hề ngư ông đắc lợi? Cố Hề Hề tự nhiên nắm được nhiều cổ phần như vậy, dì thật sự không thể đoán trước sao? Bây giờ cô ta đã là cổ đông của tập đoàn Doãn thị nên dì liền đổi thái độ, đúng không?”
Sắc mặt Doãn phu nhân lần nữa trở nên càng khó coi.
“Ở trong mắt dì, chỉ có Doãn gia mới là quan trọng nhất thôi sao?” Thái độ Nhiễm Tịch Vi dần dần lạnh nhạt.
“Đúng!” Doãn phu nhân lạnh lùng trả lời: “Không có kẻ nào được phép lấy đi một đồng tài sản của con trai ta!”
“Vậy sao?” Khoé miệng Nhiễm Tịch Vi hiện lên mạt cười xảo quyệt: “Vậy Doãn Tư Dược thì sao? Anh ta không phải trở về đây để chia tài sản với Tư Thần ư? Sao dì lại quên Doãn Tư Dược rồi?”
Doãn phu nhân nghẹn lời.
Bà dĩ nhiên không thể nói với Nhiễm Tịch Vi, thật ra từ sáu năm trước bà đã bắt đầu tính kế với Doãn Tư Dược.. Điều bí mật này tuyệt đối không thể nói với ai.
“Xem ra trước kia những gì dì hứa đều là gạt tôi. Cũng đúng, Nhiễm gia hiện tại đã suy tàn, không còn hùng mạnh như xưa. Dì thấy tôi chướng mắt cũng là điều dễ hiểu.” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục nói: “Cho nên, nếu dì không thể làm chỗ dựa cho tôi, thì tôi buộc phải tìm người khác để dựa dẫm! Dì đừng nói đến việc sẽ lấy được cổ phần từ tay Cố Hề Hề, cô ta đâu phải kẻ ngốc, tiền trong tay lại chịu buông ra ư? Tôi còn nghe nói với số cổ phần đó, cô ta sẽ trở thành thành viên của hội đồng quản trị, ai lại có thể cự tuyệt món tài phú giá trị đến vậy?”
Doãn phu nhân yên lặng không trả lời, dù sao thì đó cũng là sự thật!
“Xem ra tôi và Tư Thần đúng là không có duyên phận! Chỉ là tôi và Doãn gia vẫn có duyên phận, Doãn nhị thiếu gia đối với tôi nhất kiến chung tình (*), tận lực nghiêm túc theo đuổi tôi!” Nhiễm Tịch Vi đắc ý nói: “Tương lai khi tôi và Tư Dược ở bên nhau, có lẽ phải gọi dì một tiếng mẹ!”
(*) Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu.
Sắc mặt Doãn phu nhân càng thêm sa sầm u ám.
“Nhiễm Tịch Vi, cô đừng hối hận!” Đáy mắt bà nổi lửa giận như muốn thiêu cháy Nhiễm Tịch Vi.
“Tôi có gì mà hối hận?” Nhiễm Tịch Vi thuận miệng đáp trả: “Nếu dì đã từ bỏ tôi thì tôi đương nhiên phải kiếm người chống lưng cho mình!”
Kỳ thật Doãn phu nhân tính toán chờ thời cơ khi mọi chuyện yên ắng, sau đó sẽ lừa lấy cổ phần trong tay Cố Hề Hề rồi nghĩ cách chia rẽ cô và Doãn Tư Thần. Nhưng bà chưa kịp nói kế hoạch này cho Nhiễm Tịch Vi thì cô ta đã trở mặt và thông đồng với Doãn Tư Dược!
Chuyện này là một cú sốc với Doãn phu nhân!
Bà vốn là người cao ngạo, điều khó chấp nhận nhất là sự phản bội! Nếu không thì năm xưa bà đã không ôm hận mà muốn cùng chết với Doãn lão gia – Doãn Hạo bằng cách hủy hoại chiếc xe ô tô.
Cố Hề Hề đã chứng kiến hết mọi việc, đáy lòng cô cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại.
“Bây giờ em yên tâm chưa?” Thanh âm hài hước của Doãn Tư Thần vang lên bên tai Cố Hề Hề.
“Chuyện này là anh làm?” Cố Hề Hề hỏi lại Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần cười như có như không, nói: “Anh chỉ cho người tạo cơ hội để Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Dược gặp nhau. Mọi việc còn lại đều không liên quan.”
Cố Hề Hề tức khắc hiểu được!
Doãn Tư Thần nhất định cố tình để Nhiễm Tịch Vi biết Doãn Tư Dược đã trở lại Doãn gia, còn được một khoản tiền và địa vị chính thức!
Thì ra anh mới người đang điều khiển ván cờ này!