Cô nhìn thấy Hoàng Hoàng không để ý an toàn của bản thân vì muốn bảo vệ cô, nước mắt Vân Mạc Dung lập tức rơi xuống.
Cho dù vì Hoàng Hoàng cô cũng không thể từ bỏ.
Vân Mạc Dung lại thêm dũng khí, cô liều mạng bơi, dưới sự giúp đỡ của Hoàng Hoàng, cô rốt cuộc nơm nớp lo sợ bò lên bờ.
Bốn con cá sấu cũng không từ bỏ, leo lên bờ đuổi theo.
Hoàng Hoàng bơi lên bờ, liền thấy được độ linh hoạt, nó không ngừng chế tạo cơ hội chạy trốn cho Vân Mạc Dung, nó chủ động dẫn dắt làm vướng chân cá sấu.
“Hoàng Hoàng, chạy mau lên!” Vân Mạc Dung quát to một tiếng: “Chạy ở cây phía dưới!” Vân Mạc Dung xoay người liền chọn trúng một cây có đường kính một thước chạy tới, hai tay cô ôm chặt lấy thân câu, lập tức leo lên: “Hoàng Hoàng, nhảy!” Hoàng Hoàng cùng Vân Mạc Dung phối hợp nhiều năm, nó quxng quen thuộc tính tình của chủ.
Nó nghe được mệnh lệnh của Vân Mạc Dung, Hoàng Hoàng không dây dưa cùng cá sâu nữa, nó lập tức nhảy về phía Vân Mạc Dung.
Nhảy lên rất tốt, nó lập tức nhảy tới sau lưng Vân Mạc Dung, hai chân nó khoác lên vai Vân Mạc Dung.
Giây kế tiếp, bốn con cá sấu đã đuổi tới phía dưới tàng cây.
Vân Mạc Dung nhanh chóng leo lên cành khô, cô gắt gao ôm Hoàng Hoàng, cô không dám cúi đầu nhìn sang.
Bọn họ đã bị buộc đến mức này rồi, như như trên đỉnh đầu lại xuất hiện cái gì, thì hị chết chắc.
Cũng may ông trời cũng không quá tuyệt tình.
Trời xế chiều, bốn con cá xấu nhìn thấy không có hy vọng gì ở thức ăn cũng rối rít chạy về trong nước.
Vân Mạc Dung cũng không dám tùy tiện đi xuống, cô sợ bốn con cá sấu sẽ quay trở lại.
Cho tới khi Vân Mạc Dung nhận thấy cô đã lên cơn sốt, nếu cô không thể không tìm một chỗ để nghỉ ngơi, lúc này cô mới mang Hoàng Hoàng xuống nhánh cây, cô thận trọng quan sát tình hình xung quanh.
Cô chắc chắn không có gì nguy hiểm Vân Mạc Dung mới đặt mông ngồi xuống dất thở mạnh một hơi.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Cô phải tìm được chỗ ẩn nấp trước khi trời tối.
Nếu không ở rừng cây ăn thịt người này, bọ họ rất có khả năng không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Nhưng mà, cô có thể đi chỗ nào? Đột nhiên cô nhớ tới lúc cô nhảy xuống thác nước, cô nhìn thấy ở dưới đáy nước có một sơn động.
Cửa sơn động dần dần không nhìn thấy ở dưới mặt nước, cho nên bên ngoài rất khó phát hiện.
Sơn động nghiêng về phía trên, nói cách khác, bên trong sơn động, là cao hơn mặt nước, đó là chỗ có thời ở được.
Cô nói làm liền, Vân Mạc Dung mang Hoàng Hoàng rất nhanh liền lặn trở về, quả nhiên cô tìm được ở đó sơn động bị giấu, cô rất nhanh bơi vào.
Vì phòng ngừa có những động vật khác phát hiện chỗ này, Vân Mạc Dung ở dưới đáy nước dời không ít hòn đá, cô tạm thời nhét vào trong sơn động.
Làm xong những chuyện này, Vân Mạc Dung ngả đầu liền ngủ.
Giấc ngủ này, cô liền phát sốt rất cao, cô ngủ không tỉnh dậy.
Hoàng Hoàng không ăn không uống bảo vệ bên cạnh cô, canh giữ hai mươi giờ.