Bị tổn thương liên tiếp hai lần, đại tư tế cũng không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt anh ta uể oải, tiều tuỵ không thôi.
“Chỉ là, anh thật sự là một nhân tài, lại có thể phát hiện ra bí mật đầu thai của chúng tôi.” Vân Tử Tiêu thu hồi roi lại, kiêu ngạo nói: “Đã như vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Vốn dĩ trong lòng đại tư tế đã hết hy vọng, lại nghe được lời của Vân Tử Tiêu, đáy mắt bỗng thoáng lên mong muốn được sống sót, bình tĩnh nhìn Vân Tử Tiêu.
“Vì anh đã giúp Vân Nặc sống lại nên tôi không ngại nói cho anh biết một bí mật.” Giữa hai đầu lông mày của Vân Tử Tiêu phát ra tư thế oai hùng: “Dòng họ nhà họ Vân đều sinh ra những nhà chiêm tinh học, mà ở thế hệ của Vân Nặc lại xuất hiện đứt đoạn, nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì sẽ xuất hiện ở đời tiếp theo.”
Ánh mắt đại tư tế ngày càng sáng lên.
“Ý ngài nói là, đứa trẻ của Vân Nặc, sẽ là…” Lời đại tư tế đang nói lại ngừng lại, anh ta thật không dám tin tưởng nội dung mình vừa nghe: “Nhưng đối với tôi có lợi ích gì?”
“Điều này còn ở bản lĩnh và hiểu biết của anh.” Vân Tử Tiêu cũng không nói gì, quay đầu nói với Thích Quân: “Anh Thích Quân, đời này bọn họ yên ổn vui mừng, thêm một đời nữa, em vẫn sẽ còn đi theo anh, vĩnh viễn không xa cách.”
“Được.” Thích Quân mỉm cười dắt tay Vân Tử Tiêu, hai người cùng nhau xoay người lại trở vào cơ thể của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cùng Vân Nặc.
Không có linh hồn áp chế, đại tư tế trực tiếp nằm trên đất, anh ta cũng không nhúc nhích được nữa.
Cái mũ xộc xệch của đại tư tế rơi xuống lộ ra một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Nhìn Cố Hề Hề và Vân Nặc vẫn còn đang hôn mê, đại tư tế cười khổ, lầm bầm lầu bầu nói: “Phụ nữ đúng là loài động vật phiền toái mà! Vốn là muốn lừa Cố Hề Hề một chút, kết quả vẫn bị Vân Mạc Dung biết tỏng. Đúng vậy, chút bản lĩnh này của mình nào có tư cách gì uy hiếp Vân Tử Tiêu chứ? Lời Vân Tử Tiêu nói rốt cuộc có ý gì nhỉ? Một nhà chiêm tinh đời mới sẽ mang lại chuyển mình gì cho bộ lạc của chúng ta cơ chứ? Chẳng lẽ đứa bé này còn có thể kế thừa chức vị của đại tư tế mình? Đời này Cố Hề Hề cũng sẽ không còn đẻ thêm con nữa, cô con gái kia rõ ràng không phải nhà chiêm tinh. Như vậy, người duy nhất có thể chính là…đứa trẻ của Vân Mạc Dung!”
Tầm mắt đại tư tế nhìn về phía Vân Mạc Dung: “Tôi nên làm như thế nào để cho cô ấy sớm sinh con bây giờ? Không bằng để cô ấy sinh ra đứa trẻ của mình?”
Đại tư tế vừa muốn giơ tay lên chạm vào Vân Mạc Dung, lỗ tai bỗng nhiên động, ngay sau đó cười khổ: “Tới nhanh quá! Xem ra lần này không kịp rồi!”
Đại tư tế khó khăn bò dậy từ dưới đất, thử ba lần mới run rẩy đứng lên được.
Nhưng động tác này khiến vết thương trên người anh ta càng nặng hơn.
Đại tư tế cố nén đau đớn trên người, giãy giụa đi ra bên ngoài.
Anh ta phải lập tức triệu tập người của bộ tộc ngăn lại đám người ở bên ngoài kia!
Cơ hội của anh ta không nhiều, tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua được!
Nếu như không xuất hiện người kế thừa đại tư tế, bộ lạc bọn họ sẽ thật sự mất mạng ở thế giới này!
Mặc dù năm tháng trôi qua đã có vô số bộ lạc bị chôn vùi, biến mất, anh ta thật sự không cam lòng cũng không tình nguyện bộ lạc của anh ta bị huỷ diệt ở trên tay anh ta!
Cho nên hoặc là anh ta phải bất tử để bảo vệ bộ tộc, hoặc là tìm được đại tư tế kế nhiệm đời sau!
Nếu như thân thể của anh ta mạnh hơn một chút thì nói không chừng có thể chiếm đoạt được linh hồn lực của Vân Tử Tiêu rồi.
Đáng tiếc là trên đời này không có nếu như.
Cứng rắn không lấy được mà cầu xin cũng không thể thực hiện được.