Có điều, chỉ cần không gây hại đến gia đình này, chút ý nghĩ nhỏ nhặt thế kia, bà cũng sẽ cho qua.
Hơn nữa, bà cũng đã đến cái tuổi này rồi, hiển nhiên cũng chỉ mong cháu chắt trong nhà có thể hòa thuận với nhau, cùng phát triển đại gia đình này thật hưng thịnh.
Cố Hề Hề là một người rất khéo léo trong ứng xử và cũng hiểu chuyện, hẳn sẽ không làm bà thất vọng.
Chỉ cần cả nhà Doãn Tư Dược cứ hiểu lấy mình như thế, đừng quấy phá, khuấy đảo cái nhà này lên, Doãn lão phu nhân không ngại để cho họ một cơ hội.
“Sau này em cứ dẫn Ngự Trinh qua đây nhiều hơn nhé.”
Cố Hề Hề cười, đoạn bảo:
“Đều là người một nhà cả, em cứ để bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, chứ chớ có tách bạch rạch ròi chúng ra. Ngự Hàm cũng không có anh em trai, Cố Miểu hẳn cũng sẽ có ngày phải về kế thừa gia tộc Phil, thế nên, mai này chắc chắn Ngự Trinh sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Ngự Hàm. Bồi đắp tình cảm từ khi còn bé sẽ dẫn đến những kết quả rất khác đấy.”
Ánh mắt Vệ Tử Ngọc sáng hẳn lên, mừng rỡ nhận lấy tấm lòng này của Cố Hề Hề:
“Em hiểu ý chị rồi ạ.”
Doãn lão phu nhân càng thêm hài lòng.
Tiến lên một cách đơn độc hẳn nhiên rất khó khăn, vì vậy một nhà càng cùng nhau hợp sức thì mới càng tốt đẹp được.
Miễn là đừng bao giờ có ý đồ gì khác…
Doãn lão phu nhân nhớ lại hồi mà bà chẳng cách nào biết được tung tích con trai mình, bèn vận dụng toàn bộ thế lực mình có để dẹp bỏ tất cả bàn tán bên ngoài và nâng đỡ người độc tôn của mình lên chức, lúc ấy dòng thứ nhà họ Doãn đã lăm le âm mưu như thế nào. Chẳng phải là vì Doãn Tư Thần là con một, không có anh em giúp đỡ hay sao?
Bây giờ mặc dù Ngự Hàm hãy còn nhỏ, nhưng mà người phò tá thằng bé sau này, cũng nên bắt đầu bồi dưỡng rồi.
Trong tương lai, khi Ngự Hàm nhận lấy toàn bộ gia tộc họ Doãn này, hẳn rồi sẽ chẳng cần phải lo sợ mớ tâm tư trong ngoài của người khác.
Nghĩ đến đây, Doãn lão phu nhân lại thêm một lần tấm tắc từ tận đáy lòng: May mắn bản thân mình có con mắt tinh đời, chọn được một cháu dâu giỏi giang như vậy!
Lúc Cố Hề Hề còn bận rộn giao lưu tâm tình với người một nhà, Vân Mạc Dung đang cho mười tám vị học sĩ đổi đất cho cây, rồi chỉnh lý lại thêm lần nữa.
Đến tối, người quản lý phụ trách nhánh sản xuất hương liệu Floribunda Roses ở Danny nhắn cho cô ấy một tin:
“Thưa cô Vân Mạc Dung, người quản lý ở công ty hợp tác với chúng ta vừa mới liên lạc. Họ bảo vì khi đến lại không quen với thời tiết ở trong nước nên đã bị bệnh, vì vậy mới chậm trễ đến tận bây giờ. Bên hợp tác hỏi chúng ta có thời gian rảnh gặp mặt nhau vào ngày mai không?”
Vân Mạc Dung nhìn tin nhắn này, cảm thấy không biết nên quyết như nào.
Tên Nhất Nhiễm thật đúng là gàn bướng!
Rõ ràng đâu có cần phải bận tâm mấy chuyện này, có thể quay về mà sống một cuộc đời bình dị, nhưng hết lần này đến lần khác…
Được rồi, tâm lý của anh ta, thật ra mình cũng hiểu rõ cơ mà.
Chính bản thân mình hồi đó cũng y hệt như thế thôi!
Dù cho biết rõ rằng mình không thể làm được gì cả, nhưng vẫn muốn cố gắng thử, thử đi thử lại. Rốt cuộc cũng chỉ là muốn bản thân không trở thành một kẻ ăn hại mà thôi.
Chương 952
Chắc hẳn, gia đình của Nhất Nhiễm cũng thuận theo lòng tự tôn của anh ta, bởi thế nên đã giả vờ như chẳng hiểu, chẳng biết gì, để anh ta phụ trách chuyện này?
Nói thẳng ra thì là, phía đối tác hoàn toàn không hề bận tâm đến dây chuyền sản xuất này, thứ họ muốn chỉ đơn giản là bỏ tiền để mua lại niềm vui cho anh ta.
Dù sao, cũng chỉ còn hai năm nữa.
Những anh chị em khác, ắt cũng chẳng buồn tranh đoạt gì với anh ta, một kẻ đã đến ngưỡng cửa cái chết.
Dù gì cũng đâu có gì đáng để tranh.
Thế thôi chi bằng làm người tốt cho trót luôn vậy, để anh ta trước khi chết có thể thật vui vẻ.
Đã nghĩ thông suốt chuyện này, Vân Mạc Dung cảm thấy chính mình lại càng thương cảm cho Nhất Nhiễm hơn.
Vân Mạc Dung bấy giờ mới hồi âm với người quản lý:
“Vậy thì, mười giờ sáng ngày mai, hẹn gặp tại phòng họp tổng công ty đi.”
Ngày hôm sau, Vân Mạc Dung đến công ty từ sớm.
Có Vân Mạc Dung ở đây, công ty Danny rốt cuộc không hề có rối loạn gì thêm. Thậm chí nhân viên còn dư sức lực để phiếm chuyện, thở than về mấy ông sếp vô trách nhiệm của mình nữa…
Mười giờ sáng, Nhất Nhiễm đúng giờ có mặt tại trụ sở chính công ty Danny.
Có điều, lần này anh ta không tới một mình mà có thêm bốn vị trợ lý đi theo. Bốn vị trợ lý ắt hẳn cũng vừa mới đến thôi, trên mặt họ không giấu được vẻ phong trần mệt mỏi.
“Thực sự rất xin lỗi, cũng bởi vì chúng tôi mà khiến thời gian hẹn gặp của chúng ta bị trì hoãn đến tận giờ. Mong cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Nhất Nhiễm vận một bộ suit đen, khiến làn da anh ta càng trắng bệch ra, trông cứ như chỉ một ngọn gió cũng đủ quật ngã anh ta rồi vậy.
Nhóm thư ký của Danny nói chuyện rất thận trọng, chỉ sợ nếu họ mà lớn giọng một chút họ sẽ dọa vị khách quý này giật mình rồi ngất xỉu tại chỗ:
“Không sao đâu ạ, Phó Tổng giám đốc Dung rất dễ tính. Cô ấy đã dặn dò chúng tôi truyền lời với anh rằng hãy chờ ở đây, chốc nữa cô ấy sẽ đến ạ.”
Đúng thế, hiện giờ thì Vân Mạc Dung đã là Phó Tổng giám đốc kiêm chức CFO rồi.
“Vất vả cho cô ấy rồi.”
Nhất Nhiễm gật đầu, mở lời thăm hỏi một cách lễ độ, khiến mặt của một cô thư ký đỏ ưng ửng, lén lút ngắm nhìn.
Người đàn ông này thật sự điển trai lắm luôn!
Nhưng mà tiếc thật đấy, trông bệnh trạng, thoi thóp, nhìn qua hẳn sống cũng không được lâu.
Nhưng mà cũng chính dáng vẻ bệnh tật này lại càng lay động lòng người đó mà!
Cô thư ký này đặt ly trà dưỡng sinh xuống bàn, rời đi trong nỗi lưu luyến.
Chưa đầy năm phút, ngoài cửa đã vang vọng tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn, sau đấy, âm thanh của Vân Mạc Dung truyền đến:
“Xin lỗi, đã để anh đợi lâu. Tôi vừa kết thúc một cuộc họp xong.”
Giọng nói của Vân Mạc Dung đến trước, bóng dáng người nói mới đến sau, nụ cười đang hiển hiện trên gương mặt của Nhất Nhiễm sượng ngay lại, đôi mắt cũng dần dần trừng lớn. Sau đó lại nhìn trái nhìn phải, sau cùng mới hướng ánh nhìn về lại trên khuôn mặt Vân Mạc Dung.
Chương 953
“Phì!”
Vân Mạc Dung khẽ cười:
“Sao thế? Hôm qua vừa ăn cơm cùng nhau, mà hôm nay đã không nhận ra tôi hay sao?”
Tay chân Nhất Nhiễm luống cuống hẳn lên:
“Tôi, ơ cô…”
“Tôi xin chính thức giới thiệu với anh. Tôi là CFO, đồng thời cũng là Phó Tổng Giám đốc của công ty Danny. Người ban đầu vốn dĩ trao đổi với anh là Phó Giám đốc Nhược Na, những vì có một vài sự vụ bận rộn, cho nên, hạng mục này hiện thời do cô đảm trách. Tôi sẽ là người phụ trách trao đổi với anh về dây chuyền sản xuất hương liệu Ngọc Đan Hương cũng như việc cung cầu sản phẩm.”
Vân Mạc Dung nghịch ngợm cười đùa.
Vân Mạc Dung vươn tay với Nhất Nhiễm tỏ ý muốn bắt tay chào hỏi, Nhất Nhiễm sau khi sửng sốt mất một hồi, phải nhờ đến trợ lý đứng cạnh nhắc nhở mới hoàn hồn, vội vàng bắt lấy tay Vân Mạc Dung, bởi vì kích động nên ngay cả lời nói cũng lộn xộn theo:
“Xin chào, tôi là Nhất Nhiễm… à Kim… à là…”
Vân Mạc Dung thấy anh ta cuống hết cả lên như thế thì có hơi buồn cười, thu tay lại, bảo rằng:
“Tôi biết gia cảnh của anh mà. Xin lỗi, ngày hôm qua lúc anh nhắc đến chuyện của gia đình mình, tôi vẫn chưa nghĩ đến đó là gia tộc của anh. Không ngờ anh lại là một trong những vị khách VIP của công ty Danny chúng tôi đấy.”
“Tôi cũng không ngờ, thế mà lại là cô.”
Thấy thái độ của Vân Mạc Dung rất tự nhiên khi nói chuyện với mình, Nhất Nhiễm như trút được gánh nặng, bộ dạng cũng thả lỏng:
“Nếu là cô, thì tôi cũng nhẹ nhõm hơn.”
“Ồ?”
Vân Mạc Dung bị khơi dậy chút hứng thú:
“Sao lại thế?”
Nhất Nhiễm cứ như đang tự trách, đặt một tệp giấy lên bàn, giọng điệu có phần chán nản:
“Đây là lần đầu tiên tôi đại diện cho gia tộc mình bàn việc làm ăn, tôi thật sợ mình sẽ làm hỏng việc. Thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn cả mớ lời thoại giao tiếp để học theo, còn mời cả thầy về dạy nữa chứ. Nếu sớm biết ấy là cô thì tôi đã chẳng cần mất công thế này.”
Vân Mạc Dung cúi đầu nhìn tệp giấy kia. Quả thật có ghi ra những tình huống sẽ phát sinh trong lúc hai bên bàn bạc một cách cực kỳ chi tiết, thậm chí còn ghi ra câu trả lời dự tính.
Nhìn y hệt như xấp đề cương ôn thi thời còn đi học vậy.
Vân Mạc Dung chẳng biết tại làm sao mà thấy anh chàng này cũng đáng yêu quá.
“Thật à? Nói chuyện với tôi là anh sẽ không khẩn trương nữa?”
Khóe mắt của Vân Mạc Dung cũng nhiễm chút ý cười, rất khoan dung với hành vi ăn nói càng ngày càng thả lỏng của Nhất Nhiễm.
“Dù sao thì tôi cũng có muốn nói đâu.”
Mắt Nhất Nhiễm trợn lên một cái, bất đắc dĩ nhìn Vân Mạc Dung:
“Không thôi thì, để bốn người trợ lý này nói chuyện với cô đi, tôi ngồi ở bên cạnh nghe là được. Nói chung là, tôi cũng không biết nói gì hết.”
Bốn vị trợ lý đi theo Nhất Nhiễm trong phút chốc không biết nên làm gì cho phải.
Một người trong nhóm lên tiếng nói với Vân Mạc Dung:
Chương 954
“Phó Giám đốc Mạc Dung, chúng tôi thật sự có thành ý trong việc thu mua dây chuyền sản xuất và cả loại sản phẩm này.”
“Tôi biết.”
Vân Mạc Dung không cười nữa, nghiêm túc đáp lời:
“Công ty Danny chúng tôi cũng thật sự có lòng thành trong việc hợp tác với quý công ty. Nếu như không ngại, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nhé?”
“Được.”
Bốn người kia mừng rỡ khôn cùng, vội vàng ngồi xuống đối diện Vân Mạc Dung, mở laptop ra chuẩn bị cho việc thương thảo hợp tác với Vân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung cũng không phải loại người thích cạnh tranh trên thương trường trong đơn độc, người quản lý nhánh sản phẩm này sẽ là người trao đổi chính, còn cô ở bên cạnh để hỗ trợ, bổ sung.
Cuộc họp này nhoáng cái đã qua hai tiếng đồng hồ.
Cũng đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa.
Vân Mạc Dung nâng tay lên xem qua đồng hồ, hỏi họ:
“Đến trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút nhé. Mọi người có dị ứng thực phẩm nào không? Bữa trưa cũng đã được dọn lên rồi, mời mọi người đi theo thư ký của tôi đến chỗ dùng cơm nhé.”
Bốn người tới tấp nói cảm ơn.
Vẻ mặt Nhất Nhiễm trông đầy phiền muộn:
“Vốn dĩ còn định mời cô ăn cơm mà.”
“Chẳng phải hôm qua anh đã mời rồi à?”
Vân Mạc Dung cười đáp:
“Cho nên, hôm nay đến phiên tôi mời! Đi thôi, đừng chê nó đơn giản quá nhé, dù sao nó cũng chỉ là cơm văn phòng thôi!”
“Vậy thì tôi không khách sáo đâu.”
Nhất Nhiễm mỉm cười với Vân Mạc Dung.
Công ty Danny trước đây vốn không có căng tin, sau này Cố Hề Hề thấy cứ thế mãi thì không được, phải đáp ứng đầy đủ quyền lợi cho nhân viên.
Năm ấy khi cô làm ở công ty của Doãn Tư Thần, luôn chú trọng nhất phần phúc lợi dành cho nhân viên.
Thật sự là phục vụ đến tận chân răng!
Thế nên công ty mới có thể phát triển mạnh như vậy, nhiều người cũng lấy việc có thể làm ở tập đoàn tài chính Doãn Thị là một vinh quang.
Vì thế, chiếu theo đề nghị của Cố Hề Hề, công ty Danny cũng đã xây dựng một căn-tin.
Chỗ này sẽ cung cấp cơm trưa miễn phí, nhân viên làm tại đây chỉ cần quẹt thẻ rồi vào dùng bữa, mỗi một người đều sẽ có đủ ba món ăn một phần canh, và còn có đa dạng các loại đồ ăn vặt nữa.
Có thể nói, mặc dù căn-tin ở đây không bì được với căn-tin ở tập đoàn tài chính Doãn Thị, nhưng mà cũng rất tuyệt vời, tuyệt hơn nhiều đại đa số các quán ăn ở ngoài rồi.
Cho nên, có rất nhiều người cũng chính vì phúc lợi to lớn của công ty mà quyết tâm không bao giờ từ chức!
Mấy công ty ở ngoài kia chắc chẳng có nơi nào cung cấp cơm trưa chu toàn cho nhân viên như vậy đâu!
Chương 955
Nếu như có tăng ca vào buổi tối, không chỉ có bữa tối miễn phí, bữa đêm miễn phí, mà còn có phòng nghỉ tạm thời dành riêng cho nhân viên nữa.
Tất cả đều được miễn phí đấy!
Cô thư ký dẫn họ đi thẳng một đường đến căn-tin, vừa giới thiệu cho họ những phúc lợi đặc biệt ấy của công ty mình.
Vân Mạc Dung sóng vai cùng bước với Nhất Nhiễm ở đằng trước.
Nghe vị thư ký giới thiệu như thế, Nhất Nhiễm tấm tắc:
“Nghe đến mức tôi cũng muốn qua làm ở công ty các cô luôn.”
Vân Mạc Dung vốn tính đùa rằng hay anh cứ ở lại đi. Nhưng suy ngẫm về chuyện sức khỏe của anh ấy một hồi thì lại đổi ý, cười bảo:
“Anh quá quý giá, tôi nào mời nổi anh chứ.”
Nhất Nhiễm cũng bật cười theo, lòng mang chút cảm ơn nhìn Vân Mạc Dung, cảm ơn vì cô ấy đã đề cao anh như thế.
Đến căng tin, thư ký dẫn Vân Mạc Dung và Nhất Nhiễm đến vị trí dành riêng cho khách VIP, những người khác được mời đến nơi khác dùng bữa.
Không có người ngoài, cuối cùng Nhất Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, cười mếu máo nói với Vân Mạc Dung:
“Bây giờ tôi mới biết, kinh doanh cũng nào phải là chuyện đơn giản gì. Nghe mọi người bàn bạc với nhau mà đầu tôi nhức hết cả.”
“Chồng tôi hồi ấy cũng than thở y hệt anh vậy.”
Vân Mạc Dung cứ mỗi khi nhắc đến Tưởng Dật Hải là nụ cười luôn hiện bên môi:
“Trước đây anh ấy cũng ghét tiếp xúc với những chuyện này lắm. Thế nhưng mà, trên đời này, làm gì có chuyện nào cũng xuôi theo ý mình chứ? Chuyện cần phải làm, dù có không muốn thì cũng phải làm mà thôi.”
“Cô yêu chồng mình đến thế à?”
Ánh mắt Nhất Nhiễm lóe lên một tia sáng, giả vờ như mình chỉ lơ đãng hỏi về.
“Tất nhiên rồi.”
Vân Mạc Dung gật đầu khẳng định:
“Chồng của tôi rất tốt, là người tốt nhất mà tôi từng gặp trên đời này.”
“Và vì người đó tốt, cho nên cô mới gả cho anh ta sao?”
Nhất Nhiễm dường như rất có hứng thú với đề tài này.
Vân Mạc Dung cũng chẳng thấy việc này có gì đáng để giấu diếm, bởi thế nên mới lắc đầu, giảng giải:
“Không phải đâu, Trên thế giới này có vô vàn người tốt mà, nhưng mà thật sự thích hợp với mình cũng chỉ có một người, duy nhất. Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi. Và thế là đủ rồi.”
“Vậy nên, thậm chí nếu anh ta không phải là cậu ấm nhà họ Tưởng, cô cũng vẫn sẽ về chung một nhà với anh ta phải không?”
Nhất Nhiễm lại hỏi.
“Phải.”
Vân Mạc Dung gật đầu chắc nịch.
“Thì ra là thế.”
Nhất Nhiễm nhấc chén trà lên, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, đổi đề tài:
“Vậy nếu như có một ngày lại xuất hiện một người khác, mà cô rất yêu người đó. Khi ấy cô sẽ làm sao?”
Chương 956
Vân Mạc Dung bật cười:
“Không thể nào đâu.”
“Mọi thứ đều có khả năng cả mà.”
Nhất Nhiễm mỉm cười ngước nhìn Vân Mạc Dung.
Chẳng biết có phải là bởi vì nụ cười của Nhất Nhiễm quá mức kỳ lạ hay kh6ong mà Vân Mạc Dung cứ luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta dường như lộ ra thứ tình cảm nào đó chẳng thể nói thành lời.
Không, chắc chắn là cô đã hoa mắt rồi.
Nhất Nhiễm sao lại có thứ tình cảm ấy với cô cho được?
“Cô Vân Mạc Dung đây xuất chúng đến vậy, từ trước đến giờ không có ai theo đuổi hay sao chứ?”
Nhất Nhiễm lấy ly trà ẩn đi tầm mắt mình, hạ thấp giọng hỏi.
Vân Mạc Dung nhìn sườn mặt của Nhất Nhiễm, cô ấy thấy cảnh tượng này trông rất quen, cứ như đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy.
Nhưng nhất thời cô ấy cũng không nhớ ra nổi.
Vân Mạc Dung chỉ có thể đáp lời:
“Không có. Vì ai nấy cũng biết tôi là hôn thê, là vợ tương lai của Tương Dật Hải, và giờ đây là vợ anh ấy. Không một ai không có mắt lại đi đoạt người với cậu chủ nhà họ Tưởng cả.”
“Thế thì tại sao lại thế?”
Nhất Nhiễm ngẩng đầu, đáy mắt lăn tăn sóng gợn, khi trông thấy quả thực rất đẹp.
“Có lẽ là vì anh chưa từng gặp chồng tôi. Bất kể là khí chất, ngoại hình, cách diễn thuyết hay những yếu tố khác, anh ấy đều cực kỳ xuất chúng. Mà nhà họ Tưởng trước giờ luôn là nơi cho ra đời vô số trai xinh gái đẹp mà!”
Vân Mạc Dung thở dài trong lòng, lại cười nói:
“Chủ tịch tập đoàn tài chính Doãn Thị, Doãn Tư Thần và chồng tôi là anh em họ. Hai người có đôi phần giống nhau, giống nhất chính là hai người ai cũng có nhan sắc cực kỳ cao. Những người khác nhìn vào thì kiểu gì cũng tự ti với mình, nào dám so sánh nữa?”
“Ồ?”
Nhất Nhiễm khẽ cười:
“Hóa ra là như vậy. Tiếc thật, tôi vẫn chưa có dịp nào gặp mặt anh ta, thật sự là rất muốn xem thử đấy.”
“Được chứ, chồng tôi mấy ngày nữa là về rồi, đến lúc đó tôi giới thiệu cho anh làm quen nhé.”
Vân Mạc Dung thản nhiên nói, không hề có cảm giác mất tự nhiên.
Ngón tay Nhất Nhiễm run rẩy.
Anh ta nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Ngay khi Vân Mạc Dung nhắc đến Tưởng Dật Hải, anh ta nhìn thấy rất rõ ánh sáng láp lánh nơi đáy mắt của Vân Mạc Dung, chỉ khi yêu nhau thật lòng mới có điều ấy.
Anh ta cảm thấy ghen tị với Tưởng Dật Hải.
Anh ta không thể không thừa nhận, Vân Mạc Dung đúng là người phụ nữ có một mị lực rất lạ, khiến đàn ông trong phút chốc đã chú ý, đã bị cô ấy hấp dẫn.
Chương 957
Cô ấy dịu dàng, thông minh, đoan trang, uyên bác.
Mỗi một ưu điểm đều trở thành đặc điểm chí mạng khiến anh ta bị hấp dẫn.
Có lẽ cô ấy không phải là người đẹp nhất, nhưng lại là người đặc biệt nhất.
Nếu như, anh ta có thể cùng Vân Mạc Dung sinh hạ những đứa trẻ… Anh ta bỗng dưng trông mong có thể nhìn thấy ngày ấy.
Không biết, con của họ, sẽ có bộ dạng gì nhỉ?
“Nhất Nhiễm?”
Vân Mạc Dung thấy Nhất Nhiễm chẳng nói lời nào, nhất thời cất giọng cao hơn:
“Anh thấy không khỏe trong người à?”
“Ơ? À, anh không sao đâu.”
Nhất Nhiễm mỉm cười đặt ly trà xuống, nói với Vân Mạc Dung:
“Không cần lo, chẳng qua tôi thấy hâm mộ cô thôi, có được một tình yêu đẹp đẽ đến vậy. Chỉ tiếc là anh chẳng thể có cơ hội trải nghiệm, từ nhỏ đến lớn. Tới tận bây giờ, cả đời này cũng chưa từng biết yêu một ai đó là cảm giác như thế nào.”
Thấy khuôn mặt Nhất Nhiễm nhuốm đầy nỗi tiếc nuối, Vân Mạc Dung nhạy cảm, không lên tiếng.
Mặc dù cô hiền lành, nhưng cô không phải thánh mẫu.
Những chuyện như thế này, không thích hợp để hỏi đến.
“Chà, thời gian trôi quá nhanh quá, chớp mắt đã xế chiều rồi.”
Nhất Nhiễm nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
“Chiều nay bàn công việc, mong cô sẽ nương tay cho, đừng bắt nạt mấy trợ lý của tôi quá nhé! Để bốn người họ đi theo tôi quả thực là một chuyện thiệt thòi rồi. Chuyện tiền nong thì tôi có thể thoải mái, còn mấy chuyện khác, kính mong cô hãy tha một mạng!”
Vân Mạc Dung bật cười:
“Được rồi, kiểu “đàm phán” này của anh, tôi mà từ chối cũng sẽ thấy tội lỗi lắm. Thế này đi, chuyện bàn bạc hợp tác chiều nay, mỗi bên cùng nhau nhượng bộ một bước, anh thấy sao?”
“Cứ quyết định như thế đi.”
Vẻ mặt của Nhất Nhiễm lại vui vẻ phấn khởi như trước.
Quả nhiên, nhờ có Vân Mạc Dung tỏ ý, công cuộc đàm phán buổi chiều đã thuận lợi hơn rất nhiều.
Đến khi tan cuộc, cả hai bên đều đạt thành nhất trí trong việc hợp tác bước đầu. Chỉ cần ký thêm một bản hợp đồng, trên căn bản tất cả đều đã quyết định xong.
Khi Nhất Nhiễm rời đi, có nói với Vân Mạc Dung:
“Xin lỗi cô, hôm nay tôi phải đến bệnh viện tái khám, tôi thật sự rất có thành ý muốn mời cô cùng đi ăn tối, nhưng….”
Vân Mạc Dung cười, lắc đầu rồi đáp:
“Không sao, thời gian sau này còn nhiều, anh còn nấn ná nữa là không kịp đâu.”
“Được rồi.”
Nhất Nhiễm hiểu rõ nhiều quá hóa dở, hôm nay chẳng qua chỉ là bước đầu dò hỏi, chiêu lớn vẫn còn ở phía sau.
Tưởng Dật Hải chứ gì?
Tôi sẽ không thua anh đâu.
Chương 958
Tưởng Dật Hải đứng ở sân bay, không nhịn được cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Vân Mạc Dung: “Mạc Dung, hôm nay anh muốn trở về, nhưng rất xui xẻo, ba giờ chiều ngày mai mới về nhà được.”
Tân hôn xa cách.
Tưởng Dật Hải cảm thấy trái tim mình đã sớm bay về bên vợ xinh đẹp.
Anh ta và Vân Nặc tình đầu ý hợp từ nhỏ, hai bên đều có tình cảm với nhau.
Kết quả Vân Nặc có hôn ước với nhà họ Mặc, cho nên cô ấy đã phải chia tay anh ta trong nước mắt.
Lần chia tay đó, trái tim Tưởng Dật Hải tan nát thành từng mảnh.
Anh ta cảm thấy cuộc đời mình sẽ không lại yêu ai thêm một lần nữa, tự động đóng chặt thế giới của mình lại.
Cho đến sau khi gặp lại Cố Hề Hề, anh ta mới sống lại.
Nhưng phải đến khi gặp được Vân Mạc Dùng, tìm lại Nặc Nặc của anh ta, linh hồn của anh ta mới chính thức sống lại.
Đợi lâu như vậy, người trong lòng trông mong lâu như vậy, cuối cùng cũng thành vợ anh ta.
Đi công tác một ngày cũng cảm thấy lòng cồn cào nhớ mong, hống chi xa cáchnhau lâu như vậy?
Anh ta vừa mới cứu được Vân Mạc Dung trở về, không quá hai ngày đã phải đi công tác.
Bao nhiêu chuyện lần lượt xảy ra như vậy, thật sự khiến Tưởng Dật Hải muốn bỏ việc, về nhà ôm vợ rồi nói sau.
Doãn Tư Thần đi sau Tưởng Dật Hải, nghe anh ta nói chuyện điện thoại ngọt ngào với Vân Mạc Dung, không khỏi lộ ra nụ cười của người dì hiền lành.
Nhưng mà, anh cũng rất nhớ vợ của anh.
Chẳng qua anh nội liễm, không bày tỏ trắng ra như anh họ của mình mà thôi.
Tuy rằng cuộc sống sau hôn nhân của anh và Cố Hề Hề trở nên bình thản, nhưng anh vẫn cảm thấy thích thú như cũ.
Sớm sớm mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy Cố Hề Hề ngay lập tức, tâm trạng của Doãn Tư Thần đều có thể vui tươi hớn hở.
Vân Mạc Dung nghe được Tương Dật Hải nói cuối cùng cũng có thể về nhà, cô ấy cũng rất vui vẻ: “Vâng, vậy anh có cần em ra sân bay đón anh không?”
Vốn Tưởng Dật Hải định nói không cần, có Doãn Tư Thần ở đây thì sao còn cần người khác đón nữa?
Chỉ là tâm tình nóng lòng muốn gặp vợ của Tưởng Dật Hải kia sao Doãn Tư Thần có thể không hiểu?
Vì thế, Doãn Tư Thần ở bên cạnh ồn ào nói: “Đón chứ, đương nhiên phải đón! Tôi xuống máy bay cũng không có thời gian đưa anh ấy đi! Tôi còn muốn đón Hề Hề đấy!”
Vân Mạc Dung ở đầu bên kia điện thoại nghe được rõ ràng, bỗng bật cười lên tiếng: “Đi, biết rồi, em sẽ đi sân bay đón anh.”
Tưởng Dật Hải nghe được lời nói của Vân Mạc Dung thì vui vẻ nở nụ cười: “Vậy ngày mai gặp.”
“Vâng.” Vân Mạc Dung cười sau đó cúp điện thoại, cô ấy gửi một tin nhắn cho Cố Hề Hề, nói cho cô biết chuyện ngày mai Doãn Tư Thành cũng sẽ trở về.
Cố Hề Hề gửi một cái nhãn dán ok sang, tỏ vẻ đã biết.
Buổi tối, Vân Mạc Dung đi ngủ sớm, sáng hôm sau đi chăm sóc toàn thân, để cho mình phấn chấn tinh thần, xinh đẹp đi đón máy bay.
Cố Hề Hề không có thời gian đi đón máy bay, cho nên Doãn Tư Thần cũng không để Cố Hề Hề đi đón mình, vừa đến sân bay, Doãn Tư Thần bèn gọi Tiểu A lái xe đưa mình về nhà.