Mộc Nhược Na nghe xong lời này, sắc mặc đột nhiên thay đổi, lập tức nắm chặt Cố Hề Hề, lại phát hiện ánh mắt của Cố Hề Hề lại có mấy phần mê ly.
Mộc Nhược Na bỏ đồ trong tay xuống, dùng sức lung lay Cố Hề Hề: “Hề Hề, Hề Hề, cậu tỉnh lại, tỉnh lại!”
Sau khi Cố Hề Hề bị một trận lung lay kịch liệt, mạnh mẽ tỉnh lại: “Nhược Na, cậu đây là làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Sắc mặt Mộc Nhược Na nghiêm túc nhìn cô: “Vừa rồi cậu nói cái gì cậu còn nhớ không?”
“Tớ vừa nói cái gì rồi sao?” Cố Hề Hè ngỡ ngàng nhìn Mộc Nhược Na: “Không phải tớ với cậu đang chuẩn bị bữa trưa hay sao?”
Mộc Nhược Na lập tức mất đi ngôn ngữ, không biết nên nói cái gì cho tốt nữa.
Chẳng lẽ vừa rồi, cô ấy xuất hiện ảo giác rồi?
Hiểu lầm cho rằng Cố Hề Hề mở miệng nói chuyện rồi?
Hay là nói, không khí ở đây có độc tố, quấy nhiễu thần kinh của cô ấy?
Ảnh hưởng đến phán đoán của cô ấy?
Mộc Nhược Na lập tức không bình tĩnh nổi, cô quyết định phải tìm Hirayama Jiro làm kiểm tra cho mình một chút.
“Nhược Na?” Cố Hề Hề càng không hiểu nhìn cô ấy: “Cậu đây là làm sao rồi?”
“Không, không có gì.” Mộc Nhược Na lập tức cúi thấp đầu nói: “Chỉ là tớ muốn hỏi cậu, mệt hay không, nếu như cậu cảm thấy vất vả, cậu đi nghỉ ngơi trước một lát, để tớ chuẩn bị là được rồi.”
Cố Hề Hề lập tức cười nhẹ nói: “Không mệt, làm có tí cơm có thể mệt đến bao nhiêu? Nhiều người như vậy, mạo hiểm tính mạng giúp tớ tìm người, tớ giúp bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn, không phải là việc nên làm hay sao? Nhược Na, vẻ mặt của cậu rất là không tốt, nếu như cảm thấy không thoải mái, không cần miễn cưỡng, một mình tớ cũng có thể ứng phó được mà. Vả lại nữa, bên ngoài còn có người giúp đỡ chẻ củi nhóm lửa, một mình tớ hoàn toàn có thể mà.”
“Không sao, tớ đi cùng cậu.” Mộc Nhược Na cười miễn cưỡng, cúi đầu tiếp tục cùng Cố Hề Hề chuẩn bị thực phẩm.
Bề ngoài, đương nhiên không thể chú cẩn thận như thế với người trong nhà.
Mặc dù không đến mức đơn giản như chuyện ăn lương khô nhưng không bao giờ ăn được ba bữa ở nhà.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na hầm một nồi canh rau, bổ sung dinh dưỡng trong thực đơn của mọi người, lại ninh một nồi thịt lợn rừng vừa mới săn được, đun cùng với xương, đun được đầy hai nồi lớn, đủ cho ba mươi người ăn.
Ngoài ra, để bổ sung đủ chất khoáng và chất đạm, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na còn bổ sung cả một nồi bánh bột mỳ to.
Mặc dù đơn giả nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng.
Một bữa ăn trưa đơn giản như thế, cũng tốn mất hai tiếng đồng hồ của hai người.
Đến giờ trưa, mọi người trở về doanh trại, thì đã có một bàn cơm ngon canh ngọt chờ sẵn rồi.
Doãn Tư Thần và Hirayama Jiro là hai người trở về cuối cùng.
Cố Hề Hề chào hỏi hai người rồi bảo họ vào ăn cơm: “Đừng mải mê công việc nữa, ăn cơm đã rồi làm.”
Doãn Tư Thần ừ một tiếng rồi đưa mắt nhìn Hirayama Jiro, Hirayama Jiro liền lập tức quay người trở về lều trước.
Doãn Tư Thần chờ Hirayama Jiro đi khỏi, mới đi đến bên Cố Hề Hề, kéo tay cô, đau lòng nói: “Em vất vả rồi. Chuẩn bị nhiều đồ ăn thế này, có mệt không?”
Cố Hề Hề cười rồi lắc đầu: “Làm gì đến nỗi thế? Chỉ là chuẩn bị một bữa cơm thôi mà. Các anh thế nào rồi? Có thu hoạch được gì không?”