Đang lúc Vân Tử Tiêu ướt đẫm mồ hôi vì luyện công thì một tiểu nha hoàn chạy từ ngoài vào nói: “Viện của chúng ta thật sự bị mọi người cho vào góc quên lãng rồi. Hôm nay bên ngoài náo nhiệt như vậy mà lại không có ai nói với cô chủ của chúng ta. Có thế nào thì cô chủ cũng là con vợ cả của Hầu phủ.”
Vân Tử Tiêu bỏ cái búa đá tập lực cánh tay xuống, lau mồ hôi nói: “Bên ngoài có chuyện náo nhiệt gì mà khiến cô không vui thế?”
“Cô chủ, cô không biết đâu! Hôm nay, Hầu gia đã mời mấy người tôn quý nhất trong kinh thành tới làm khách. Cô cả cố tình chơi trội, gây chú ý ở chỗ tiếp khách, nào là ngâm thơ, nào là nhảy múa, hai mắt Tam Hoàng tử cứ dán vào người cô ta, không kéo ra được! Nhưng mà người có hôn ước với Tam Hoàng tử là cô chủ mà!” Nha hoàn này tên Tiểu Tạ, là người cuối cùng trong số bốn nha hoàn Đình, Đài, Hiên, Tạ.
Vân Tử Tiêu không để ý, nói: “Tôi còn tưởng là chuyện gì! Tôi không quan tâm, bảo tôi đi tôi cũng không đi!”
Tiểu Tạ trề môi nói: “Mấy vị khách này cô không hứng thú, thế Thương công tử thì sao?”
“Thương công tử là ai?” Vân Tử Tiêu không nhịn được hỏi lại: “Tại sao vừa nhắc tới anh ta thì mấy người các cô, mắt ai cũng sáng lên thế?”
“Ôi cô chủ của tôi! Anh ấy là người đàn ông đẹp nhất đế quốc Quang Lịch ta!” Tiểu Tạ không nhịn được nói: “Mái tóc vàng ấy không biết đã làm bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt! Đáng tiếc, Thương công tử từ trước tới nay chưa hề mỉm cười, mọi người đều đoán xem anh ấy vừa nở nụ cười thì không biết sẽ nghiêng nước nghiêng thành tới mức nào!”
Tiểu Đài không nhịn được hỏi: “Không phải từ trước tới nay Thương công tử không hề tham gia những buổi yến tiệc thế này sao? Sao hôm nay anh ấy lại đến đây?”
“Nghe nói Hầu gia đã tìm được một loại thần dược, có thể trị được bệnh của Công chúa Trương . Vì số thần dược này nên Thương công tử mới đặc biệt tới Hầu phủ.” Tiểu Đình nói.
Vân Tử Tiêu không nhịn được, tám chuyện hỏi: “Vị Thương công tử này rốt cuộc là ai?”
Tiểu Đình nghiêm túc trả lời: “Tên đầy đủ của Thương công tử là Lệnh Hồ Thương 令狐伤, là con trai duy nhất của Công chúa Trương.”
Phốc một cái, toàn bộ nước miếng trong miệng Vân Tử Tiêu đều phun ra ngoài!
Lệnh Hồ Thương!
Đây không phải là tên một NPC trong một trò chơi hiện đại sao?
Ông trời ơi, ông đúng là một kẻ mù đặt tên!
Thế mà lại ngẫu nhiên dùng tên nam thần mà tác giả cuốn tiểu thuyết này đặt! Ông không sợ tác giả sẽ nhảy lên đánh người sao?
Tiểu Đình nghiêm túc nói tiếp: “Năm đó, Công chúa Trương được gả sang nước Bắc Lang , vừa mang thai không lâu thì nước Bắc Lang rơi vào cảnh loạn lạc, đại quân của Đế quốc Quang Lịch ta đã xuất chinh để cứu Công chúa Trương quay về. Công chúa Trương đã sinh ra Thương công tử ở kinh đô, từ đó, Thương công tử đã sống ở phủ công chúa với một thân phận rất khó xử.”
Vân Tử Tiêu nghẹn họng, không biết nói gì.
A a a a a, tôi đã cảm nhận sâu sắc sự ác ý của ông trời!
Tại sao Lệnh Hồ Thương ở thế giới này cũng phải chịu khổ cực, áp bức như vậy?
“Thương công tử vô cùng hiếu thuận, rất ít khi ra ngoài, ngày nào cũng ở trong phủ công chúa làm bạn với Công chúa Trương. Nếu không phải vì thần dược của Hầu gia, e rằng Thương công tử cũng sẽ không ra ngoài để tới cửa thăm hỏi đâu?” Tiểu Hiên cũng không nhịn được nữa, cô ta nói: “Phải biết rằng, hằng năm, cứ tới thời điểm các hoàng tử, vương gia cùng nhau hành hương, Thương công tử đều lấy cớ ốm đau bệnh tật để từ chối xuất hiện.”
Vân Tử Tiêu xoa xoa cằm, người đàn ông này cũng thú vị đấy…
“Anh ấy chính là người đàn ông đẹp nhất, giỏi kiếm thuật nhất đế quốc Quang Lịch! Trời ơi, từ trước tới nay chưa có ai nhìn thấy dáng vẻ rút kiếm của anh ấy, người từng nhìn thấy thì đều chết cả rồi!” Tiểu Đình mê muội nói.
Vân Tử Tiêu nhìn những người khác, đều là bộ dạng mê muội này.