Người đó nghe vậy, lúc này mới mạnh mẽ dằn sự tức giận xuống, ấm ức ngồi xuống, không nhìn bên đó nữa.
Những nam binh sĩ trẻ tuổi kia nhìn thấy Hồng Cân Quân không lên tiếng, gặm nhấm nhịn xuống sự thiệt thòi này, vì vậy càng được nước kiêu ngạo cười ha hả.
Mà vào lúc này, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của một người phụ nữ vang lên: “Đã là cỏ dại, đương nhiên không thể dùng phương pháp ngu đần như vậy để loại bỏ, một mồi lửa đốt sạch là được rồi.”
Lời vào thốt ra, một thiếu nữ dáng người yểu điệu, tướng mạo bình thường mặc đồ màu đen gọn gàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trên tay cầm một ngọn lửa ném thẳng vào trong bụi cỏ, sau đó gương mặt nghiêm túc nói với những nam binh sĩ kia: “Không cần cám ơn, ta diệt cỏ miễn phí cho các người!”
Hôm đó sức gió là gió đông, hướng gió thổi về phía tây.
Mà vừa vặn, vị trí trưng binh của binh sĩ nam giới đều ở phía tây.
Vì vậy ngọn lửa vừa bùng lên, doanh trại của binh sĩ nam giới bừng bừng bốc cháy, người đàn ông trưng quân trong lòng bàng hoàng, đột nhiên hoảng hốt nhảy dừng lên: “Mau mau dập lửa đi! Đừng để lửa len vào doanh trại!”
Ầm ầm ầm – Không ít người hoảng loạn gõ trống khua chiêng, sau đó đám người giống như phát điên bắt đầu xách nước cứu hỏa, trông vô cùng nhếch nhác thảm hại.
So bới bọn họ, doanh trại của Hồng Cân Quân một bên rõ ràng là thoải mái ung dung tự tại.
Nhân viên trưng binh của Hồng Cân Quân thở ra một hơi, nhìn thấy người con gái này, lập tức trong lòng sinh ra hảo cảm, mở lời hỏi: “Cô nương tới đây nhập ngũ sao?”
Cô gái gật gật đầu nói: “Ta tên là Vân Tử Tiêu, ta tới để nhập ngũ!”
Người của Hồng Cân Quân lập tức lấy bản đăng ký ra và yêu cầu Vân Tử Tiêu điền vào.
Vân Tử Tiêu cầm lấy cây bút, xoẹt xoẹt xoẹt nhanh chóng điền tên và sở trường chuyên môn của mình vào đơn đăng ký.
Nhân viên trưng binh nhiệt tình kia kìm lòng không đặng bước tới gần để xem, lập tức hít một hơi lạnh, buộc miệng nói ra: “Cô chắc chắn là không viết nhầm chứ?”
Vân Tử Tiêu đặt cây bút xuống, nhàn nhạt khẳng định trả lời: “Không sai.”
Nói xong Vân Tử Tiêu dung lại hỏi: “Ta nên đi đâu nhận vật phẩm?”
Nhân viên trưng binh há hốc mồm, nửa ngày không nói được lời nào, sau đó đợi khi Vũ Tử Tiêu thúc giục, mới nói: “Đi vào quẹo phải, đi năm mươi mét nhận vật phẩm, sau đó đợi để tham gia sát hạch.”
Vừa nói xong câu này, nhân viên trưng binh này lại nói thêm với Vũ Tử Tiêu: “Cô nương, những thứ cô viết trên đơn đăng ký này, thật sự cô đều biết hết sao? Đợi tới khi khảo sát, cô sẽ khảo sát những điều này! Nếu cô nói dối, sẽ rất mất mặt! Thực ra, rất nhiều người đến nhập ngũ ban đầu đều không biết gì, nên cô đừng cảm thấy xấu hổ.”
Đại khái là duyên cớ Vân Tử Tiêu vừa tới đã giúp bọn họ, vì vậy mấy người bọn họ rất có cảm tình với Vân Tử Tiêu, không hy vọng nữ binh mới tới này, vừa tới đã trở thành mục tiêu công kích.
Vì vậy có thể nhắc nhở cô nhiều nhất hai câu.
Vân Tử Tiêu chỉ cười cười rồi nói: “Rất cảm ơn lời nhắc nhở của những vị trưởng bối, ta không sao đâu!”
Nói xong, Vân Tử Tiêu gật gật đầu với bọn họ, xoay người đi vào bên trong doanh trại.
Những nữ binh trưng quân kia, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hẹn mà cùng gật đầu nhìn về tờ đăng ký mà Vân Tử Tiêu điền vào.
Vân Tử Tiêu, nữ, mười sáu tuổi, thân cao năm xích (một xích tương đương với ba mươi mốt cm) sở trường dao súng kiếm kích bùa rìu cùng với vũ khí hạng nhẹ giỏi cưỡi ngựa và bắn tên, leo trèo giỏi và chỉ huy quân đội giỏi.
Sau khi mấy người nhìn xong, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đồng thanh kêu lên: “Cô ta đến đây để làm trò cười sao?”