Trong khoảnh khắc đó, Cố Hề Hề không biết phải nói gì.
Nói đúng ra là cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Doãn Tư Thần bình thản nói: “Làng của các vị đúng là vùng đất địa linh nhân kiệt, đất thiêng, người cũng là người tài giỏi, tự nhiên sẽ nhận được sự bảo hộ của tổ tiên.”
Câu nói của Doãn Tư Thần khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều vô cùng hài lòng.
Ánh mắt trưởng làng đảo đảo, ra hiệu cho người làm, sau đó nói: “Cơm canh đạm bạc, xin đừng chê cười.”
Doãn Tư Thần gật gật đầu, giả vờ bình thản nói: “Sao có thể chê cười chứ?”
Không lâu sau đó, trên bàn đã được bày đầy đồ ăn.
Rõ ràng đồ ăn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, nào có cơm canh đạm bạc như lời trưởng làng nói?
Chỉ có điều… Cố Hề Hề nhìn thấy món ăn bày trước mặt nhưng không hề có cảm giác muốn ăn.
Cô luôn cảm thấy cả bàn đồ ăn này có cái gì đó rất kỳ lạ.
Khi Doãn Tư Thần nhìn thấy những món ăn trên bàn, anh cũng cảm thấy hơi rùng mình, không giấu được cảm giác chán ghét, suýt chút nữa đã biểu hiện ra mặt.
Đúng là lớn mật!
Dám để cho bọn họ ăn những thứ như thế này!
Vẻ mặt của tiểu A cũng lạnh đi vài phần, thế nhưng tổng giám đốc chưa ra lệnh, anh ta cũng không dám tự ý hành động.
“Hai vị đừng khách sáo, xin mời dùng cơm!” Trưởng làng xởi lởi mời mọc.
Cố Hề Hề không nhịn nổi nữa, lấy tay che miệng, quay đầu muốn nôn.
Doãn Tư Thần vừa định nói xin lỗi thì chợt phát hiện trưởng làng và vợ ông ta hai mắt đang lóe lên tia sáng như ánh đèn, cùng nhìn về phía Cố Hề Hề.
Trong lòng Doãn Tư Thần lại càng trùng xuống, anh mở miệng nói: “Thật lòng xin lỗi, sức khỏe vợ tôi không được tốt lắm, không ăn được thịt.”
Trưởng làng liền nói: “Không sao đâu, vậy thì ăn đồ chay, nhà chúng tôi có đồ chay.”
Vợ trưởng làng lập tức gọi người mang lên mấy món ăn chay, thế nhưng Cố Hề Hề vẫn không muốn ăn.
Doãn Tư Thần cầm ly rượu lên, nói: “Thật lòng rất xin lỗi, có lẽ chúng tôi không thể cùng các vị ăn bữa cơm này rồi. Sức khỏe vợ tôi không tốt, tạm thời không đi được, nói không chừng sẽ ở lại đây thêm vài hôm nữa, mong trưởng làng không phiền lòng.”
“Không phiền, tất nhiên là không phiền!” Trưởng làng vẻ mặt mừng rỡ nói.
Doãn Tư Thần lập tức đưa Cố Hề Hề rời khỏi đó, cũng nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho tiểu A, tiểu A lập tức gật đầu, âm thầm rời khỏi.
Cố Hề Hề ra đến xe, cô cuối cùng cũng hiểu được trưởng làng mời bọn họ đến ăn cơm là muốn giữ chân họ lại, không cho họ rời đi.
Nhưng mà tại sao trưởng làng lại muốn giữ chân bọn họ lại chứ?
Cho đến tối hôm đó, Cố Hề Hề nghe tiểu A về báo lại, cô hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó quay người chạy đi nôn hết sạch những thứ trong bụng ra.
Quả nhiên cái làng này đúng là có vấn đề thật.
Hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.