“Biến! Đừng cản trở tôi! Hề Hề của tôi sẽ xảy ra chuyện đó!” Trong nháy mắt, đôi mắt của Doãn Tư Thần hoàn toàn đỏ bừng, cả người cũng trở nên điên dại.
Cố Hề Hề là ranh giới cuối cùng của anh, mãi mãi cũng không ai được đụng vào ranh giới này.
“Hirayama Jiro!” Đột nhiên Mộc Nhược Na kêu Hirayama một tiếng.
Hirayama Jiro lập tức hiểu ý của vợ mình là gì, vô thanh vô thức móc ra một ống thuốc tiêm, thản nhiên đâm vào trên cánh tay của Doãn Tư Thần.
“Anh…” Doãn Tư Thần chỉ kịp quay đầu nói một tiếng với Hirayama thì cả người đã ầm ầm đổ xuống
Hirayama giải thích một chút cho tiểu B hiểu: “Chỉ là một chút thuốc an thần mà thôi, cũng sẽ không có tác dụng phụ đâu. Anh ấy quá kích động, nếu như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.”
Lúc này tiểu B mới sực tỉnh ra.
Đúng vậy, trạng thái của tổng giám đốc không đúng chút nào. Nhưng mà, bây giờ mợ chủ thì mất tích mà tổng giám đốc cũng ngã xuống luôn rồi. Sau đó phải làm thế nào mới tốt đây?
Lúc này, Mộc Nhược Na đứng dậy, trầm giọng nói ra: “Lập tức phái người chia ra lục soát! Dưới tình huống không có bất kỳ sinh vật nào tấn công, cũng chỉ có thể là cô ấy tự mình đi ra, cho nên mọi người phải hành động thật cẩn thận, kỹ càng.”
Có mệnh lệnh của Mộc Nhược Na, mọi người mang theo trang thiết bị cần thiết rồi bắt đầu chia ra lục soát, tìm kiếm, theo những hướng mà Cố Hề Hề có thể đi mà tiến hành đi tìm.”
Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ của Vân Mạc Dung nhịn không được hỏi Mộc Nhược Na: “Lúc ấy, mợ Tưởng cũng biến mất từ chỗ này, rõ ràng chúng tôi đều sắp đặt bố trí vô cùng tốt, hơn nữa đều có người trực đêm, thế nhưng cô ấy nói biến mất là ngay lập tức biến mất, thậm chí không có chút dấu vết nào. Tổng giám đốc Mộc, mợ Tưởng và mợ chủ Doãn đều là người nhà họ Vân, cô nói thử xem có phải là có quan hệ với người nhà họ Vân không?”
Người này nhắc nhở Mộc Nhược Na một câu cũng khiến cô ấy tỉnh ngộ, lập tức quay người đi về phía lều vải, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại vệ sinh công suất lớn, trực tiếp liên hệ với Tưởng Dật Hải: “Anh nói thật cho tôi biết, tại sao Vân Mạc Dung lại muốn tới nơi này?”
Bên kia Tưởng Dật Hải cũng vội vàng hỏi: “Cô Mộc! Có phải có tin tức gì của Vân Mạc Dung không?”
“Không! Bây giờ không những không có tin tức của chị ấy mà ngay cả Hề Hề cũng mất tích.” Mộc Nhược Na giải thích đơn giản: “Cách thức mất tích hoàn toàn giống với Vân Mạc Dung. Tưởng Dật Hải, anh trả lời cho tôi về vấn đề tôi vừa hỏi đi.”
Tưởng Dật Hải nghe Mộc Nhược Hải nói vậy thì hít một ngụm khí lạnh vào, thiếu chút nữa là không cầm nổi điện thoại, toàn thân run rẩy lên: “Cô nói cái gì? Tại sao có thể như vậy? Được, tôi nói cho cô biết, vài ngày trước, Vân Mạc Dung mua cho tôi một túi trà, nghe nói là túi trà chưa hề thấy trên thị trường. Vân Mạc Dung có nghiên cứu chuyên sâu về lá trà, nên lập tức bị hấp dẫn, tốn không ít tiền để mua nó về. Sau này, cô ấy nói cho tôi, túi trà này vô cùng thần kỳ, có tác dụng chỉnh sửa gen người. Hiệu quả nhất chính là, sau khi uống những lá trà này hằng ngày, những vết sẹo do xăm mình vậy mà có thể biến mất một cách thần kỳ.”
Con ngươi Mộc Nhược Na lập tức co lại, dường như cô cũng đoán ra được chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.
“Vân Mạc Dung cảm thấy nó vô cùng thần kỳ, cô ấy vô cùng chắc chắn là mình chưa dùng qua loại thức uống nào thần kỳ như vậy, thứ duy nhất có thể tạo ra hiệu quả cao nhất chính là lá trà này. Cô ấy còn kinh ngạc phát hiện ra, bên trong những lá trà này có các nguyên tố thật sự có khả năng chữa trị tế bào lão hóa, nói cách khác là có thể giúp người ta cải lão hoàn đồng, chữa trị các vết sẹo. Với công hiệu như vậy, cô ấy lập tức nghĩ tới thân thể của Hề Hề. Cô cũng biết, thân thể Hề Hề chịu nhiều tổn thương như vậy, mặc dù đã khôi phục nhưng một vài tế bào cũng sẽ có chút tổn thương tồn đọng.”
“Cho nên, Vân Mạc Dung đi tới nơi đó là để tìm lá trà kia, muốn giúp Hề Hề chữa thân thể sao?” Mộc Nhược Na nhắm chặt hai mắt, dường như cô ấy đã dự đoán được từ sớm.