***
Sau khi chia tay với cảnh quan Tom, Đỗ Duy tải xuống một bản sao của video giám sát từ smartphone của anh ta, và yêu cầu bên kia xóa video gốc.
Ác linh có tính lan truyền. Theo một nghĩa nào đó, miễn là đáp ứng các điều kiện nhất định, bất kỳ ai cũng có thể trở thành mục tiêu, và bị giết.
Mặc dù Đỗ Duy cảm thấy ác linh này có liên quan đến giáo phái Vidar, chỉ tìm những người có ngoại hình giống với hắn, nên không loại trừ khả năng mục tiêu là kẻ khác.
Nếu không bất lực, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Vừa đi, hắn vừa châm cho mình một điếu thuốc: "Nếu buổi tối người của Vidar lại đến phòng khám, chắc mình sẽ không phải lo về đám tín đồ tà giáo này trong một thời gian dài."
"Nếu có thể lấy được vị trí hiện tại của chúng, ta có thể gửi cho chúng bưu kiện chuyển phát nhanh."
Hắn đang đề cập đến những bức ảnh chụp cái bóng.
Nhưng Đỗ Duy biết rằng tất cả những gì hắn cần làm là ngồi yên chờ đợi.
Giải quyết ác linh xong, cũng không thể chủ quan với đám người của giáo phái Vidar, dựa theo hành vi của lũ mất trí này, chúng nhất định sẽ xuất hiện trở lại.
Vidar đang ẩn mình trong bóng tối, hoạt động như một thợ săn đang rình mồi.
Đầu tiên là Roy, sau đó là 4 người đàn bà kia, đây không phải là lần đầu tiên họ xung đột với Đỗ Duy một cách gián tiếp hay trực tiếp.
Chỉ là lúc trước hắn đang giải lời nguyền trên cơ thể, không có thời gian bận tâm đến lũ tín đồ tà giáo này.
Nhưng giờ thì khác.
Hiện tại không cần lo lắng về lời nguyền, giải quyết tai hoạ ngầm do ác linh hoá cũng phải mất một thời gian dài.
Hmm... Giờ hắn đã có thời gian để giải quyết đám tà giáo đồ này.
Đợi đến thời điểm đó, chính là lúc Đỗ Duy ra tay.
Về phần giải quyết ác linh kia như thế nào, Đỗ Duy cũng đã nghĩ tới rồi.
Mặc dù không nói nắm rõ quy luật giết người của nó, nhưng có vẻ như nó có thể lan truyền qua video, chỉ không biết có giới hạn hay không.
Hmm... hắn định xem video giám sát ở nhà, để cho ác linh biết vị trí của mình.
Chỉ cần bước vào nhà, vậy sẽ không do nó quyết định.
...
Tiệm cà phê và phòng khám tư vấn nằm trên một con phố.
Vài phút sau, Đỗ Duy xách ba lô đi ra cửa.
Tủ đựng đồ vẫn yên ổn, nhà hàng xóm cũng không có ô tô màu đen nào đang đậu.
Hmm... Nói về ô tô.
Sau vụ hỏa hoạn xảy ra ở bệnh viện tâm thần, theo lời của sĩ quan Tom, chiếc Subaru của hắn đậu ở quá gần, nên giờ chỉ còn trơ lại khung xe bị ngọn lửa thiêu rụi.
Nói cách khác, hắn phải dành thời gian để mua một chiếc xe khác.
Đỗ Duy thở dài, nếu biết là như vậy thì nên ném chìa khóa xe cho James rồi để bọn họ lái xe đi.
Hắn đang hơi kẹt tiền...
Nhìn về phía cánh cửa, Đỗ Duy theo thói quen tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn để quan sát, vẫn có thể cảm giác được sự quỷ dị từ phòng khám có chút kỳ quái.
Nhưng tương đối mà nói, nó yên tĩnh hơn nhiều, ác linh không thích ban ngày, và sẽ hoạt động vào ban đêm.
Nhưng hiện giờ sự cân bằng của ngôi nhà đã được thiết lập lại, tạm thời sẽ không có gì xảy ra.
Mọi thứ vẫn bình thường, có một số lá thư trong hòm thư để trước cửa, thư trả lời của những bệnh nhân trước đó, và hoá đơn tiền điện.
Đỗ Duy lấy thư ra, lau vết nước trên câu biểu ngữ viết trên tủ đựng đồ - thời gian dài không ở nhà, chuyển phát nhanh và thư từ hãy để vào đây, đừng nhét chúng vào khe cửa để tránh rắc rối.
Sau đó hắn rút chìa khóa nhà, mở cửa bước vào.
Vừa qua cửa, bèn ngửi thấy một mùi ẩm mốc thoang thoảng, đó là do cửa chính, cửa sổ đã bị đóng và không có thông gió.
Nhưng trộn lẫn vào đó là một mùi máu tanh nồng khó ngửi. Dường như đã tồn tại trong một thời gian, nhưng đã gần như bốc hơi hết.
Lúc còn ở bệnh viện tâm thần, hắn đưa cho viện trưởng Taylor xem bức ảnh của cái bóng, người đã bị vặn xoắn đầu như vắt khăn, chết không kịp ngáp. Theo thói quen của cái bóng, lẽ ra nó phải đưa đầu bà ta về đây.
Đột ngột……
Với một tiếng rầm, cánh cửa phía sau đóng lại.
Tại nơi ánh sáng không thể chiếu tới, bóng tối chậm rãi lan tràn.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy thấy rõ ràng sự tồn tại của cái bóng, nó lì lợm nhìn hắn, ác ý không chút nao núng tràn ngập khắp phòng.
Trong tủ treo trên tường, Annabelle cũng run rẩy quay đầu nhìn sang.
Đồng hồ cổ vẫn vậy, các kim đồng hồ chồng lên nhau, vẫn quay máy móc đều đặn.
Đỗ Duy nhìn thoáng qua cái bóng, không để ý tới, trực tiếp đi tới cầu thang.
Mùi máu bốc ra từ tầng hai.
Từ phía sau, cái bóng nhìn chằm chằm lưng của Đỗ Duy, lắc lư một hồi, vẫn không ra tay.
Annabelle cũng hồi phục bình tĩnh, chỉ là nó bị ác linh Đỗ Duy thô bạo nhồi nhét, cơ thể có chút méo mó của con búp bê bỗng nhiên được dãn r,a và nằm yên lặng bên trong.
Có vẻ như sự trở lại của Đỗ Duy đã khôi phục lại phần nào sức mạnh của nó.
Về khuôn mặt của người phụ nữ đó, đã chết trong quá trình đổi mặt của ác linh Đỗ Duy.
Bởi lẽ, nó quá yếu...
...
Cộp cộp cộp ……
Tiếng bước chân vang lên.
Đỗ Duy bước lên cầu thang, ở góc lầu hai, ngay đối diện phòng tắm, có một cái đầu bê bết máu nằm lặng lẽ.
Lúc này, vết máu đã đông lại hoàn toàn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo của bà Taylor.
"Cần phải tìm thời gian để vất những cái đầu này..."
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút kỳ lạ, hắn đột nhiên có ảo giác hình như mình trở thành người sưu tầm đầu.
Từ khi ác linh xuất hiện, ngày càng có nhiều điều kỳ lạ trong chính ngôi nhà của mình, nếu tiếp tục như vậy, có thể phải chuẩn bị một căn phòng trống để chứa môi giới của những ác linh này.
...
Vào buổi tối.
Sĩ quan Tom lái xe đến khu đèn đỏ.
Thuộc hạ của anh ta đã được triển khai, và họ sẽ bắt đầu hành động khi anh ta đến.
Điều đáng nói là khu đèn đỏ ở ngay con phố sau nhà anh.
Khi đi ngang qua cửa nhà mình, anh vô thức đi chậm lại, và nhìn lên cửa sổ tầng 3 của nhà hàng xóm, cô hàng xóm xinh đẹp vẫn đứng bên cửa sổ như thường lệ.
Anh không thể không đạp phanh, nhấn cửa sổ và mỉm cười với đối phương.
Những ngày gần đây, chỉ cần anh đi làm về là có thể nhìn thấy cô hàng xóm xinh đẹp kia đang đứng ở cửa sổ lầu ba, trìu mến nhìn mình.
Tuy rằng không quen biết người hàng xóm, nhưng anh đã từng nhìn thấy mấy lần, vóc dáng và gương mặt rất hợp gu.
Vì vậy, Tom cảm thấy rằng ẻm có ý gì với mình mình.
Nhưng đúng lúc này, nữ hàng xóm đang đứng ở cửa sổ lầu ba đột nhiên như mất hết sức lực, cúi người, đập đầu vào cửa sổ, sau đó nặng nề ngã ra sau.
Nụ cười trên khuôn mặt Tom đông cứng...
"Cái quái gì vậy?"
...
Lúc này, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Bên trong phòng khám tư vấn tâm lý.
Đỗ Duy vừa xử lý vết máu còn sót lại của cái đầu, đang bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, chiếc gương bị vỡ hoàn toàn, trên sàn nhà có nhiều mảnh vỡ.
Cau mày mở vòi, làn nước trong veo từ từ đầy ắp.
Đỗ Duy hít một hơi dài, sau khi rửa mặt.
Trận chiến với ác linh Đỗ Duy đã xảy ra 2 ngày trước, nhưng đối với hắn, thời gian chỉ mới qua một ngày.
Chỉ là bây giờ không có gương để soi mặt của hắn, nhưng chắc hẳn vẫn rất năng động.
"Đến lúc bắt đầu rồi..."
Cảm xúc trên mặt dần dần biến mất, trở lại bộ dáng vô cảm quen thuộc.
Mỗi khi tiếp xúc với ác linh, hắn luôn phải thận trọng, giữ trạng thái bình tĩnh, lý trí, kiềm chế cảm xúc.
Sợ hãi, tuyệt vọng… mọi cảm xúc tiêu cực sẽ trở thành chất nuôi dưỡng để vỗ béo cho ác linh.
...
19:21.
Tầng 1 của phòng khám.
Đỗ Duy ngồi trên sô pha, thứ phản chiếu vào mắt hắn là đoạn video giám sát trên màn hình smartphone.
Hắn đã xem nó hơn mười lần, và mỗi lần xem nó, con mắt cuối cùng trong video bị xóa, và khuôn mặt gầy gò của thứ đó càng thêm u ám.
Khi thanh tiến trình lại nhảy đến cuối, Đỗ Duy thấy rõ ràng trên khuôn mặt đó đột nhiên xuất hiện một nụ cười kỳ lạ.
Màn hình video đen trắng nhấp nháy một hồi, rồi biến thành bông tuyết, giống như bị smartphone bị hỏng, khiến cho khuôn mặt càng thêm kinh khủng.
Ác ma linh video vừa mở miệng với Đỗ Duy, vừa mở ra đóng lại, thì trong smartphone phát ra một giọng nói ú ớ.
"Tao muốn vào..."