Mục lục
Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình hình bên trong Twilight rất phức tạp.

Không ai biết được chuyện xúi quẩy mà những Hunter này đã gặp phải.

Nói ra còn sợ không ai tin.

Đúng vậy đó…… đọc truyện tại bachngocsach.com

Những Hunter này ngày nào cũng lượn lờ quanh WC và tổng bộ của Twilight.

Không ăn không uống cũng sẽ tiêu chảy.

Truyền dịch cũng vô dụng, lại còn giống như dị ứng, càng khiến cho tiêu chảy nặng hơn.

Nhưng mãi không tìm ra nguyên nhân của căn bệnh.

Đúng là làm khó cho họ.

Ai có thể ngờ rằng một nhóm Hunter mạnh mẽ, lại phải gánh chịu nỗi đau này.

Két……

Tiếng mở cửa vang lên.

Matthew bước ra khỏi WC, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt già nua của ông.

Mắc bệnh lâu trở thành bác sĩ giỏi.

Mặc dù Matthew không tìm ra lời giải cho căn bệnh tiêu chảy y hệt nguyền rủa này, nhưng đã đúc kết được một quy luật.

Ăn ít, và nhiều bữa hơn.

Uống ít nước nóng hơn.

Nhờ vậy, số lần tiêu chảy hàng ngày giảm hẳn.

"Thực ra cũng không phải không chấp nhận được, ít nhất có thể giải quyết một nỗi niềm khó nói."

Matthew thở dài.

Ở tuổi trung niên, con người ta sẽ luôn có những rắc rối như thế, chẳng hạn như bất lực trước phụ nữ, chẳng hạn như táo bón...

Matthew đã sống hàng trăm năm, kích thích sinh lý trong ông ta đã biến mất từ lâu.

Người phụ nữ duy nhất mà ông ta yêu, cũng bị ông ta tự tay giết chết trong lần đầu tiên mất khống chế do ác linh hoá.

Kể từ đó, ông ta đã cố gắng để hồi sinh vợ mình, nhưng sau đó phát hiện rằng điều đó là không thể.

Trái tim như nguội lạnh.

Vấn đề táo bón do tiêu chảy lâu ngày đã được giải quyết, khiến tâm hồn bế tắc của ông ta, có được chút phóng thích.

Nói đơn giản, có nghĩa là có niềm vui trong khó khăn.

Dù sao cũng không giải quyết được, tốt hơn hết là cố gắng làm quen.

Lúc này, Tiquel mở cửa bước vào.

"Thưa ngài, James đã sống lại. Mặc dù bệnh nhân tâm thần Ryan rất kỳ lạ, nhưng có vẻ như cậu ấy thực sự có thể chữa khỏi bệnh..."

Đây là báo cáo thường lệ.

Nhưng Matthew bật cười nói: "Con tin cậu ta chữa bệnh cứu người được sao? Chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Hơn nữa dù chữa được bệnh, con có dám để cậu ta chữa bệnh cho mình sao?"

"Ngoài việc uống thêm nước nóng và trị liệu điện, cậu ta còn biết làm gì?"

Tin Ryan, thà tin Satan còn hơn!

Tiquel cúi đầu xấu hổ nói: "Thưa ngài, con chỉ nghĩ rằng mặc dù phương pháp điều trị của cậu ấy rất kỳ lạ, còn phản y học, nhưng ông ấy có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề tiêu chảy."

Matthew trầm giọng nói: "Cho tới bây giờ con vẫn nghĩ đó là bệnh tiêu chảy? Đây là một lời nguyền, một lời nguyền độc ác nhất. Nhất định đã giở trò với Twilight. Đừng quên, có rất nhiều người không thích Twilight."

Tiquel nói: "Ý của ngài là Vanity? Nhưng nếu do họ ra tay, họ đâu cần làm cho chúng tôi bị tiêu chảy và mất sức chiến đấu..."

Matthew đáp: "Ta cũng nghĩ tới điều này, nhưng ngoài bọn họ ra, không kẻ nào có thể làm chuyện này mà cả ta cũng không phát hiện."

"Nhân tiện, có biết ống nghe của Ryan đến từ đâu không?"

"Không ạ, con không thấy ai tiếp xúc với cậu ta cả."

Tiquel rất khó hiểu, thậm chí lão ta còn không phát hiện được là ai đã đưa ống nghe cho Ryan, khi nhìn thấy thì nó đã nằm trong tay của Ryan.

Matthew lạnh lùng nói: "Ta luôn nghi ngờ trong nội bộ có người từ các thế lực khác, nhưng giờ có vẻ như người này có thể mạnh hơn ta nghĩ. Kẻ đó chắc chắn là người của Vanity."

Dù Matthew nghĩ nát óc, ông cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân của vấn đề.

Ông ta chỉ có thể cho nó là nguyền rủa, chỉ có thể được quy chụp cho Vanity.

Đây là nhận định hợp lý nhất.

Nếu nghĩ mọi chuyện đều do Ryan gây ra, thế mới không bình thường.

Suy cho cùng, theo nhận thức của họ, Ryan là một Hunter bị bệnh tâm thần, không thể làm gì ngoài việc nhổ nước bọt xuống đất, và lảm nhảm!

Còn có cái gọi là Chủ nhiệm, cũng không biết là ai!

Nghĩ vậy, Matthew ra hiệu Tiquel lại gần, và nói: "Con không cần theo dõi Ryan nữa. Cứ tung tin nội bộ, nói rằng ta đã rời khỏi Twilight, tìm người của Vanity để đàm phán."

Tiquel gật đầu: "Dạ, thưa ngài."

Matthew gật đầu, quay lại bước vào bóng tối.

Tiquel khó hiểu: "Thưa ngài, ngài đi đâu vậy?"

Matthew nói mà không quay đầu lại: "Đương nhiên là gây rắc rối cho Vanity."

Tiquel càng khó hiểu: "Nhưng không phải ngài bảo con, chỉ nói vậy để bọn họ lầm tưởng sao?"

Matthew chế nhạo và quay lại nhìn anh: "Có vậy bọn họ mới nghĩ rằng ta vẫn còn ở trong Twlight."

……

Chuyện của Twilight, người ngoài không thể hiểu được.

Ở Châu Âu xa xôi, lúc này, một ông lão vô cùng tức giận nhìn quả bóng bay màu đỏ đang bay đi xa, mắng mỏ.

"Cái thứ chết tiệt này, cứ như vậy chạy trốn?"

"Nó lại còn mang theo những ác linh do giáo đồ của Vidar biến thành, chết tiệt!"

Lão đã quá giá, răng tóc rụng hết, da thì xám xịt, có rất nhiều vết đồi mồi.

Chính là Alvin Dawkwe.

Người Hunter già, người sắp chết này, rất muốn phát tiết cơn giận của mình, ông bực bội đến mức không thể kìm chế bản thân.

Bên cạnh đó, đối tác của lão cũng là một ông già.

Người bên kia nói: "Alvin, tôi biết bây giờ anh đang rất khó chịu, nhưng thứ đó đã chạy mất rồi, trong thời gian ngắn không thể tìm ra nó. Thay vì tiếp tục phí công vô ích, tốt hơn là nên truyền đạt điều này cho Twilight. Những người đó còn ghét ác linh hơn cả chúng ta, chắc chắn sẽ không bỏ mặc rắc rối lớn như vậy."

Lời còn chưa nói hết, đã khiến Alvin Dawkwe khó chịu hơn.

Lão bất lực nói: "Người của Twilight không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không có dấu hiệu gì sẽ xuất hiện. Tôi đã nhờ Đỗ Duy chuyển tin rằng tôi sắp chết."

"Nhưng đến giờ vẫn không ai ra tay với tôi."

"Những kẻ có thù hận với tôi trong Twilight, giống như trbiếnở thành thánh nhân. Điều gì đã khiến họ chọn cách buông bỏ hận thù?"

Alvin Dawkwe cảm thấy khó hiểu.

Còn cộng sự của lão thì can ngăn: "Không phải anh từng nói, người của Twilight chắc đang ấp ủ âm mưu gì đó, nhất định sẽ tìm cách giết anh."

Alvin Dawkwe thở dài.

Nhìn hoàng hôn trên bầu trời. Cảm giác chán nản ngày càng mạnh mẽ.

Bất giác, Alvin Dawkwe đau đớn kêu lên, ấn về phía ngực, một cơn sóng màu đỏ dâng lên trên mặt lão, sau đó lại bị lão ép xuống.

"Quay lại giáo hội, tôi thật sự không trụ được lâu nữa."

"Đứa nhỏ tên Đỗ Duy, tôi cũng phải tìm cơ hội gặp cậu ta. Trước giờ tôi luôn cảm thấy tâm tư của nó quá nặng, nhưng gần đây biểu hiện của nó khiến tôi bất ngờ."

"Ý chí, bản lĩnh và tinh thần trách nhiệm của người này quá mạnh mẽ, cậu ta còn giúp tìm ra nguyên nhân cái chết của ông tôi, Andrew Dawkwe."

"Cậu ta là người duy nhất có thể thay thế tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK