Biên: Hoàng Hi BÌnh
Trong hành lang hình chữ thập.
Đỗ Duy đứng yên, tay phải cầm một chai nước thánh, tay trái cầm con dao găm thánh giá màu bạc lấy được từ Hunter, Andrew Dawkwe.
Một số ác linh có thể ảnh hưởng đến thực tế và thậm chí điều khiển cơ thể của con người.
Hắn đã từng thấy điều này…
Nhìn vào thứ ở sau cánh cổng sắt, đứng trong bóng tối, quay lưng lại với mình. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, thứ còn chính xác hơn cả giác quan thứ sáu, Đỗ Duy đã có phán đoán.
"Đó là một xác chết."
Hắn suy nghĩ một lúc, cúi đầu quan sát thật kỹ lưỡng, qua ánh đèn chập chờn, mờ ảo, có thể nhìn thấy đại khái quần áo trên người.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là, hình như trên cái xác có một vài sợi tơ.
"Đây là xác của nhân viên thứ hai làm việc ở nơi này mà mình bắt gặp."
Vì vậy, hắn quay đầu liếc nhìn cánh cửa sắt ở bên phải.
Phía sau cánh cửa này, cũng có một xác chết, nhưng cảnh tượng tại đây còn kinh dị hơn.
Sau cánh cửa sắt han gỉ, bên trong hoàn toàn tối om, một người phụ nữ da trắng mặc quần đùi, áo phông bó sát, dạng háng, nhón chân đứng trong bóng tối, đôi mắt mở to trống rỗng.
Tư thế của cô ta rất kỳ quái, bởi vì kiễng chân, nên cơ thể buộc phải rướn về phía trước, lại có ưu thế chủng tộc về chiều cao, khiến cho chiều cao trên 1m7 của cô ta, trông khá là khó chịu.
Từ góc độ của Đỗ Duy nhìn sang, đúng lúc bốn mắt đụng nhau.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn nhìn thấy trong bóng tối, ngay phía sau người phụ nữ da trắng, hiện lên một khuôn mặt, chính là ác linh bé gái kia, vẫn mang theo đầy oán độc và chết chóc.
"Mày sợ cái gì? Là nước thánh sao? Tao không nghĩ nó có thể khiến mày sợ đến như vậy."
Ngay lập tức, Đỗ Duy bất giác cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của người phụ nữ.
Tuy ánh sáng rất tối, hơn nữa còn vì vấn đề góc độ, nên phần lớn cơ thể của người phụ nữ bị trong bóng tối che khuất. Cứ như thể cơ thể của cô ấy được bao phủ bởi một lớp vải tuyn, nhưng Đỗ Duy vẫn nhận thấy có một vệt dây màu xanh đen rất nhỏ khó thể nhìn thấy ở quanh cổ của cô ấy....
Quan sát kỹ hơn, hắn có thể thể thấy sợi tơ cứng cáp đang khít chặt vào cổ của cô ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã bị siết cổ...
Và sợi tơ …..
Đỗ Duy nhét con dao găm thánh giá vào vỏ và lấy bật lửa ra.
Tách.
Ngọn lửa to cỡ hạt đậu được thắp lên.
Đỗ Duy đứng trước cánh cửa sắt, chỉ cần tiến về phía trước một bước, hắn sẽ chui vào phòng giam này.
Qua ánh sáng của chiếc bật lửa, cuối cùng Đỗ Duy cũng có thể biết được phần nào tình hình hiện giờ.
Cái gọi là sợi tơ trắng thực ra là một sợi thép cực mỏng ….
Sợi dây thép quấn quanh cổ của cô ta, kéo dài về phía sau, không chìm vào trong bóng tối, treo thân thể của cô ta ở một biên độ khá nhỏ, cho nên mới tạo ra tư thế kiễng chân.
Còn ác linh bé gái đó...
Đỗ Duy lờ mờ cảm thấy mình đã nắm chắc một điểm nào đó, nhưng lại không rõ có phải do đối phương đang cố ý dẫn dắt và ám thị cho mình hay không.
Kể từ lần đầu tiên bước vào hành lang hình chữ thập này, hắn đã biết mình sẽ quay lại vị trí ban đầu hai lần.
Vốn dĩ đây là một phân đoạn của Ngôi nhà kinh dị, cũng tương tự như quỷ đả tường nhưng là nhân tạo, thiết kế tương đối khéo léo.
Những ánh đèn chập chờn đu đưa, kỳ dị mờ ảo như có như không, những vùng bóng tối lớn, cũng như những cánh cửa sắt han gỉ ở hai bên hành lang, đang cố tình tạo ra một bầu không khí để đánh lừa thính giác và cảm giác của mọi người.
Ngoài ra, nó là một hành lang hình chữ thập, nếu mọi hành lang được sắp xếp giống hệt nhau, thì khi bạn nhìn thấy nơi trung tâm, ác linh bé gái đang đứng sẽ vô thức xem bạn như một tọa độ định vị.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy khá chắc chắn rằng trước khi ác linh xuất hiện, điểm trung tâm của hành lang hình chữ thập nên có các vật tham chiếu khác, hoặc có lẽ là nhân viên, để làm tọa độ định vị.
"Tao biết môi giới của mày ở đâu rồi."
Đỗ Duy không nhìn cái xác sau cánh cửa sắt bên phải, cất bật lửa, đeo ba lô rồi vô cảm đi về phía trước.
Bước chân của hắn ấy không vội vã, không chậm chạp.
Mỗi cánh cửa sắt hắn bước qua, bên trong đều có một xác chết gớm ghiếc, hoặc là một nhân viên mặc như một con ma, hoặc là một du khách.
Đồng thời, ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, ác linh bé gái xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí có lúc còn dừng lại, đưa tay ngoắc ngoắc Đỗ Duy, vẻ mặt càng lúc càng hung dữ.
Nhưng Đỗ Duy vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, khí chất càng thêm lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nó.
Phân đoạn này ban đầu được điều khiển bởi các nhân viên, nhưng vì lý do nào đó, tất cả nhân viên đều bị các ác linh giết chết, và người điều khiển đã bị thay bằng ác linh.
Từ người thành quỷ, đây gần như là một cái kết không thể giải quyết.
Sự bố trí nhân tạo ảnh hưởng đến thính giác và cảm giác.
Sự tồn tại của ác linh, còn khiến bạn tự lừa dối chính mình.
Nếu đổi thành người khác, e rằng đã lâm khủng hoảng, cơ hội chạy thoát ít đến đáng thương.
Nhưng ở chỗ này, lại là một bác sỹ tâm lý xuất sắc, một Người Đuổi Quỷ dự bị của giáo hội, một Hunter đã ác linh hoá...
……
Đoạn hành lang này cũng không dài, rất chật hẹp, khi đi ở trong đó, chỉ cần nhúc nhích cơ thể một chút thôi hắn sẽ đến gần cánh cổng sắt.
Ác linh có ngoại hình của bé gái đã trở lại trung tâm hành lang, hiện giờ trông cực kỳ kinh khủng. Khuôn mặt thanh tú, dễ thương lúc ban đầu, giờ giống như vừa bị vật nặng cán nửa mặt, máu thịt be bét, chảy đầm đìa trên chiếc đầm.
Nhìn Đỗ Duy vô cảm bước đi, nó bèn há miệng, phát ra một tiếng rít chói tai, tràn ngập oán hận.
Trong nháy mắt, mọi chiếc đèn chùm đều đang điên cuồng nhấp nháy, lắc lư dữ dội, rồi đồng loạt nổ tung, toàn bộ hành lang hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cùng lúc đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy, từng xác chết bên trong cửa sắt đều bước ra, mở to con mắt trống rỗng, lạnh lẽo, chết chóc nhìn chằm chằm mình.
Hắn trầm mặc một lúc, nhìn chằm chằm ác linh, lạnh lùng nói: "Ác linh có trí tuệ, cho nên mày mới định lừa tao, nhưng hiện giờ, tao đã tìm được mày."
Ác linh muốn giết người, nhất định phải thông qua phát động môi giới, hấp thu các cảm xúc như kinh hoàng, sợ hãi, và giai đoạn ra tay...
Đây là cái gọi là quy tắc.
"Mà môi giới, chính là ở đây."
Đỗ Duy không chút do dự tiến lên một bước, ác linh bé gái kia lập tức biến mất, toàn bộ hành lang bỗng trở nên im lặng chết chóc.
Tại thời điểm này, Đỗ Duy thay thế ác linh, đứng ở giữa ngã tư hình chữ thập.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên phía trên, đồng thời lấy ra một chiếc bật lửa.
Qua ánh sáng yếu ớt từ chiếc bật lửa, Đỗ Duy nhìn thấy trần nhà ở trên đầu, đã bị dỡ ra một mảng.
Xác chết của một cô bé mặc đầm quấn trong đống dây thép, đang bị treo ngược trên trần nhà.
Đầu cô ấy cúi xuống đất, cả khuôn mặt là cục máu đọng lại, một con mắt biến mất, thay vào đó là một cái lỗ trống rỗng, sâu thẳm, tĩnh lặng đối diện với Đỗ Duy.
Đỗ Duy vẫn lạnh lùng, trên mặt không có một chút dao động cảm xúc.
Hắn cẩn thận quan sát, mỗi sợi dây thép đang tỏa ra các hướng khác nhau, có dạng hình nan quạt, lại như mạng nhện, chằng chịt, ớn lạnh tận sống lưng.