Ánh sáng mờ ảo khi rơi xuống đáy hồ.
Khi chút ánh sáng xuất hiện. Khung cảnh trước mặt thay đổi hoàn toàn.
Trong không khí đầy mùi formalin và chất khử trùng trộn lẫn vào nhau thành một mùi hôi khó ngửi.
Đây là một phòng mổ xẻ không có cửa chính, hay cửa sổ.
Chỉ có bóng đèn sợi đốt chiếu sáng trong nhà.
Đỗ Duy vô cảm nhìn chiếc giường giải phẫu ở trước mặt, trên giường là một cái xác, trên người phủ một mảnh vải trắng. Có rất nhiều dụng cụ giải phẫu, đặt trên bàn để thiết bị mổ.
Phía sau bàn dụng cụ là chiếc ghế để ngồi nghỉ.
"Giấc mơ trong tiềm thức."
Giọng điệu của hắn rất phức tạp.
Nhưng trong mắt lại không có biến hoá nào.
Thứ lộ ra từ trong xương là tê liệt và bình tĩnh, khác với cực đoan bình tĩnh và cực kỳ tỉnh táo do ác linh hoá mang lại.
Giờ hắn phát ra từ nội tâm.
Mà hắn trong Hồ Nước Tâm Hồn vừa rồi tuy là thực, nhưng cũng là mộng, thuộc về mộng trong tầng sâu hơn.
Nhắm mắt chìm xuống đáy hồ, tương đương với việc tiến vào tầng mộng cảnh sâu hơn.
Từ góc độ tâm lý học, hắn hiện tại đang ở trong giấc mộng tiềm thức.
Mọi người đều nằm mơ, giấc mơ sẽ biến mất ngay sau khi thức dậy.
Nhưng giấc mơ tiềm thức luôn kéo dài, nếu một khi tỉnh khỏi giấc mơ này, chỉ có một lý do duy nhất, đó là cuộc đời người đó đã đi đến cuối con đường.
Những giấc mơ tiềm thức là vô thức. Nó không bị ảnh hưởng bởi ý chí của con người, nó là sự miêu tả chân thực của trái tim con người.
Với Đỗ Duy, giấc mơ hiện giờ hắn gặp phải, là bí mật sâu nhất trong nội tâm của hắn, ngay cả hắn cũng không biết.
Hắn còn nhớ rất rõ, vào năm 3 đại học của mình, ngày 16 tháng 2, hắn đến phòng mổ để luyện tập như thường lệ, vì ba mẹ mất sớm, nên hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nhưng trải nghiệm tuổi thơ khiến tính cách của hắn khá quái gở, bởi vậy hắn chọn pháp y.
Điều hắn không ngờ là...
Vào ngày hôm đó, khi mở tấm vải trắng che xác chết, hắn đã nhìn thấy ba của mình.
Vận mệnh đã thực hiện một trò đùa ác ý với hắn.
Kể từ đó, cuộc đời của Đỗ Duy đi vào khúc quanh.
Phòng giải phẫu là nơi thay đổi số phận của hắn, đồng thời cũng là nơi hắn quen thuộc nhất. Trong tiềm thức, hắn không bao giờ quên điều này.
Không có cửa chính, hay cửa sổ.
Cho thấy hắn không ai biết về quá khứ này.
Là thật...
Ngoại trừ ác linh Đỗ Duy, ngay cả cô bạn gái Alexis, bạn thân Tom, Cha Tony cũng không biết.
Đỗ Duy kéo ghế ra, yên lặng ngồi trên đó.
Hắn không hề nhìn vào cái xác, mà nhìn vào đôi tay của mình.
Thời gian từng chút một, lặng lẽ trôi.
Rất lâu sau……
Đỗ Duy mở miệng, khàn giọng nói: "Nếu như ba mẹ còn sống, nhất định sẽ hi vọng con có một cuộc sống tốt hơn."
"Con nhớ tất cả những trải nghiệm của mình từ khi còn nhỏ."
"Vậy nên con sẽ không để cho ba mẹ thất vọng."
"Vậy cái xác dưới tấm vải trắng này thực ra chính là con."
Ở đây, hắn không cần bất kỳ ngụy trang nào, cũng không cần giữ bình tĩnh và lý trí. Nhưng con người thật nhất của hắn là sự kết hợp giữa lý trí và sự bình tĩnh.
Con người sẽ chịu tác động của các yếu tố bên ngoài, tiếp nhận thông tin, từ đó hình thành tam quan hoàn chỉnh.
Một số người sẽ không hài lòng với cách họ đã trưởng thành, chịu đủ giằn vặt của nội tâm. Nhưng có người sẽ thản nhiên đối mặt.
Đỗ Duy thuộc về cái sau, cho nên hắn sẽ không chối bỏ chính mình.
Vì vậy, hắn đứng dậy, kéo tấm vải trắng che xác chết.
Không có gì...
Nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, cả người trực tiếp tiến vào ác linh hoá.
Hoa văn kim đồng hồ bên tay phải đang rực nóng.
Hắn đã kích hoạt năng lực Đánh Dấu.
Có tiếng đàn Piano đột ngột vang lên khắp phòng giải phẫu...
Bài ru ngủ được tự động phát.
Một màn sương mù bỗng dưng xuất hiện. Trong màn sương mù, thấp thoáng đường nét của một cây đàn Piano, cùng với Freddy đang ngồi trên ghế, và chơi đàn một cách thụ động.
Thứ được Đánh Dấu cuối cùng, thường xuất hiện đầu tiên.
Đột ngột……
Giọng nói có phần hoảng sợ của Freddy vang lên: "Chết tiệt, sao tao lại gặp mày nữa, đồ ác quỷ."
Nó ló đầu ra khỏi sương mù, hoài nghi nhìn Đỗ Duy.
Khuôn mặt đầy sẹo đầy vết bỏng, vặn vẹo thành một khối.
Nó không thể được coi là ác linh, mà là sản phẩm giữa con người và ác linh, vì vậy mới có ý thức và khả năng nói.
Đỗ Duy nhìn nó, bình tĩnh nói: "Tao phải nói thế này, mày không thể thoát khỏi tao, tao sẽ là ác mộng của mày."
Freddy hung dữ hét lên: "Tao sẽ giết mày, tao thề, tao nhất định sẽ làm!"
Đỗ Duy vẫn bình tĩnh: "Đừng lo lắng, tương lai tao sẽ cho mày một cơ hội."
Freddy càng suy sụp: "Đồ ma quỷ, mày cho rằng tao sẽ tin mày sao? Mày là một thằng nói láo trắng trợn."
Vừa nói, Freddy giật mình, nó khó tin nói: "Đây là... đây là giấc mơ của mày?"
Đỗ Duy gật đầu, đang định trả lời thì đột nhiên smartphone vang lên.
Bầu không khí trở nên rất kỳ quặc.
Freddy biến sắc: "Smartphone? Mày lại đang nói dối tao, đây là hiện thực đúng không? Mày đưa tao ra hiện thực, mày muốn giết tao ở hiện thực."
Đỗ Duy mặc kệ, lấy smartphone ra, nhìn thấy ID người gọi trên màn hình chính là Ryan.
Không cần nhấn nút kết nối và nghe, di động tự động vang lên giọng của Ryan: "Chủ nhiệm ơi, hỏng rồi, bệnh tình của James càng ngày càng tệ, thằng khùng này điên cuồng bắt chước anh, bắt chước giống đến mức mức suýt nữa đã lừa được tôi."
"Em không thể chịu nổi nữa, Ryan em phải chữa khỏi cho cậu ta."
"Chủ nhiệm, anh thường kê cho bệnh nhân loại thuốc gì vậy? Có loại thuốc nào tác dụng mạnh không? Em sẽ tăng liều cho James, để cậu ta nhanh chóng hồi phục."
"Bằng không, giờ em rất sợ, em cảm thấy mình sắp bị những bệnh tâm thần này đồng hoá."
Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Duy hơi lạnh.
Hắn vẫn chưa quên sự tồn tại của James, lúc trước khi hắn ở San Polia, hắn muốn tìm James và tìm cách giải quyết vấn đề của ông ta.
Người đã từng là cộng sự này, giờ đã trở thành một phần mở rộng cho ý chí của ác linh Đỗ Duy.
Nhưng chưa kịp làm gì, James đã gia nhập Twilight.
"Ryan, chú có chắc cậu ta thực sự bắt chước anh không?"
"Chắc ạ, Chủ nhiệm, thằng thần kinh này dám bắt chước anh, làm em giận đến mức không thèm ăn cơm tối!"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Giờ cậu ta bắt chước anh giống bao nhiêu phần?"
Ryan băn khoăn nói: "Có lẽ là... 70-80%, khí chất không giống như anh, nhưng em lại cảm thấy cậu ta là anh, ngoại trừ gương mặt và thân thể không ưu tú bằng anh, căn bản không có gì khác."
"À đúng rồi, em thấy cậu ta đeo kính áp tròng thẩm mỹ, màu mắt của cậu ta giống hệt như của anh."
"Mụ nội nó, thằng khùng bệnh nặng lắm rồi."
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Ryan, anh rất biết ơn chú đã kể với anh chuyện này. Giờ cậu tuyệt đối đừng tiếp xúc với James, tránh càng xa càng tốt. Mọi việc còn lại giao cho anh."
Ryan ngẩn người: "Nhưng Chủ nhiệm, anh chưa nói cho em biết phải cho cậu ta uống thuốc gì?"
Đỗ Duy liếc nhìn Freddy trong màn sương mù, không biết vì sao, vẻ mặt của nó đột nhiên cứng đờ.
Vì vậy, Đỗ Duy vội vàng nói với Ryan: "Bác sỹ Ryan, tình hình của bệnh nhân này rất rắc rối, không còn là chuyện mà em có thể xử lý được nữa. Vì sự an toàn của em, từ bây giờ, em có trách nhiệm với những bệnh nhân khác, không cần phụ trách James nữa. Em hiểu chưa?"
Ryan lớn tiếng nói: "Vậy thì em nên cho những người khác uống thuốc gì?"
Đỗ Duy thản nhiên nói: "Em muốn cho bọn họ uống thuốc gì cũng được. Giờ em đã là bác sỹ đủ tiêu chuẩn rồi. Tương lai đừng hỏi anh loại chuyện này."
Ryan hào hứng nói: "Thật tuyệt, cuối cùng em cũng có thể kê đơn thuốc rồi!"