Bây giờ, những phần thông tin này được xâu chuỗi với nhau.
Một số nghi ngờ tích tụ trong đầu của Đỗ Duy từ lâu đột nhiên sáng tỏ.
Ryan, thuộc hạ trung thành của hắn, chính là Người Đuổi Quỷ tóc vàng đã chết ở New York hơn 20 năm trước, gã mang trên người rất nhiều vật phẩm bị nguyền rủa.
Đồng thời, người này cũng chính là Ryan Hamel, người đàn ông đã cặp kè với mẹ của Freddy ở tuổi tứ tuần.
Khẩu vị hơi nặng.
Bỗng dưng Đỗ Duy nghĩ về người anh em tốt Tom và người bạn tốt của anh ta, Cha Tony.
Hai kẻ kỳ dị này, một kẻ chỉ thích chơi gái điếm, kẻ còn lại chỉ thích phụ nữ trẻ đã ly hôn.
Rất bệnh bựa...
Nếu lỡ một ngày nào đó 3 người này gặp nhau, cảnh tượng đó sẽ quái dị đến mức nào?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đỗ Duy có chút cổ quía.
Nhưng bây giờ Ryan không liên quan gì đến Ryan Hamel, mặc dù không biết làm thế nào mà gã lại trở nên như thế này, nhưng hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Sau cùng, Ryan là cấp dưới trung thành của hắn, một người đàn ông đã thề cống hiến cuộc đời mình cho y học.
Bác sỹ Ryan không hề quan tâm đến phụ nữ.
Người yêu? Không tồn tại!
Nhưng ý tưởng này đã sớm bị Đỗ Duy dập tắt.
Hắn nhìn Freddy trước mặt, và hỏi một câu hỏi khác: "Chính xác thì Đồng hồ của Lamer là gì? Tại sao Ryan Hamel lại thu thập những món đồ này."
Trên điện thoại, giọng nói tò mò của Ryan cũng phát ra: "Đúng vậy, tại sao Ryan Hamel lại tìm những thứ rách nát này? Nó có giá trị không?"
Freddy không biết nói gì trong một lúc.
Nó nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi nói với Đỗ Duy: "Em không biết mục đích của tên khốn đó, hắn chưa hề nói với em về điều đó. Nhưng hắn từng nói chuyện vềđồng hồ của Lamer, thứ này dường như có liên quan đến 72 Trụ Ma Thần của Solomon."
Đỗ Duy cau mày hỏi: "Giải thích rõ coi."
Freddy bướng bỉnh: "Làm sao em biết được chuyện này? Ryan Hamel, tên khốn đó luôn luôn bí ẩn, khi hắn nói với em chuyện đó, em đã bị biến thành ác mộng phục sinh, em không còn năng lực đi kiểm tra."
Đỗ Duy cũng không biết về 72 Trụ Ma Thần của Solomon.
Hắn đã kiểm tra thông tin về đồng hồ của Lamer trên Internet, nhưng không tìm thấy gì.
Huống chi là 72 Trụ Ma Thần.
Nhưng nghe cách Freddy nói, thì có vẻ như những tin tức quan trọng này đã bị che giấu, hay nói cách khác là ít người biết được.
Freddy ở một bên nhìn thấy Đỗ Duy suy tư.
Nó hơi lưỡng lự.
Nói nhiều như vậy, ý nghĩ muốn chết của nó thực sự không còn nữa.
Nó muốn rất ít, chỉ cần có thể thoát khỏi giấc mộng này, sau đó tránh xa Đỗ Duy và Ryan.
Giảm đi tí chút, chỉ cần Ryan không quấy rầy, cho dù là ở trong mộng cả đời, vẫn có thể chấp nhận.
Rốt cuộc, nó đã bị nhốt hơn 20 năm.
Sau đó, Freddy ngập ngừng nói: "Anh Đỗ Duy, hiện tại em đã nói cho anh tất cả những thông tin mà em biết, anh có hài lòng không?"
Đỗ Duy liếc mắt: "Tao rất không hài lòng..."
Freddy sửng sốt: "Cái gì? Nhưng em... em đã nói hết cho anh biết?"
Nó cũng muốn đưa ra ý kiến, hãy thả nó đi.
Nhưng không hài lòng, là ý gì?
Có phải vì nó đã không phối hợp chưa tốt?
Hay là tên ma quỷ bị bệnh tâm thần này không chơi bài theo lệ thường?
Mẹ kiếp!
Nhưng Freddy đã thay đổi ý nghĩ, một ý tưởng táo bạo đã hiện lên trong đầu.
Nó ngập ngừng hỏi: "Vậy... vậy ngài không định thực hiện ước nguyện của em, giết em sao?"
Giọng nói của Ryan lại vang lên từ chiếc smartphone trong tay của Đỗ Duy: “Không ổn đâu, Chủ nhiệm, tên ngốc này luôn mồm nói anh là ma quỷ, nó xúc phạm anh. Nếu không phải bệnh viện tâm thần Twilight quá cần tôi, tôi đã bay qua, và phang cho nó một xẻng."
"Hơn nữa nó còn cầu nguyện Chúa và Satan, để chúng đưa anh xuống địa ngục."
"Tên ngốc này trời sinh phản bội!"
Đỗ Duy cau mày, vô cùng nghiêm túc nói với Ryan: "Ryan, chú là phụ tá, đừng cả ngày cứ nghĩ đánh đánh giết giết. Đó không phải là chuyện nên làm."
"Nghiên cứu y học cho giỏi, yên tâm đào tạo chuyên sâu thêm ở bệnh viện tâm thần Twilight, như vậy sau này chú mới có thể một mình đảm nhận một ban ngành."
Ryan kinh ngạc: "Có thế nữa sao?"
Đỗ Duy vô cảm nói: "Đúng vậy, ví dụ như Freddy chẳng hạn, thật ra giết nó cũng không có ý nghĩa gì, giữ lại nó có thể làm lá bài tẩy. Dù sao chúng ta là bác sỹ, cần phải có lá bài tẩy."
"Vào thời điểm quan trọng, nó có thể có ích."
Lời này đúng với Ryan, cũng đúng với hắn.
Mặc dù bây giờ hắn rất mạnh.
Nhưng suy cho cùng, trong giai đoạn suy yếu, càng sử dụng nhiều sức mạnh, nó sẽ càng đẩy nhanh tốc độ ăn mòn của ác linh hoá. <đọc truyện tại bachngocsach.com>
Sớm muộn gì có ngày sẽ trở thành ác linh.
Lá bài tẩy chính là sức mạnh: Freddy, Cái Bóng và Annabelle đều có thể là lá bài tẩy.
Không ai không thích có nhiều lá bài tẩy. Đỗ Duy cũng vậy.
Vì thế, hắn nhìn về phía Freddy, bình tĩnh nói: "Ý của mày, tao đã hiểu. Thật ra giờ mày không muốn chết, chỉ hận Ryan thôi, đúng không?"
Freddy điên cuồng gật đầu: "Chỉ cần ngài không để Ryan làm phiền em nữa, sau này em sẽ tuyệt đối trung thành với ngài. Em sẽ làm bất cứ việc gì ngài yêu cầu."
Ryan tức giận nói: "Được lắm Freddy, ngày hôm qua mày gọi tao là ba, hôm nay lại hận tao? Ryan nhớ kỹ mày rồi, đồ phản bội."
Ryan tức giận nói: "Chủ nhiệm, em muốn kiện tên Freddy phản bội này, trước sau khác biệt, nó đã có kế hoạch từ trước, sẽ tìm ác ma nữ tu để tự sát."
"Chắc chắn nó sẽ không an phận."
Đỗ Duy ậm ừ: "Anh biết, lúc trước khi rời đi, anh đã để lại một ít rắc rối, hiện giờ sẽ giải quyết, để ngăn Freddy tự sát."
Freddy sững sờ.
Nghĩa là gì?
Tên ma quỷ điên khùng này có định chấp nhận nó làm đàn em không?
Đột nhiên, Freddy nghĩ đến một khả năng, vẻ tuyệt vọng lóe lên trong mắt nó.
"Không... đừng làm vậy... tốt hơn là ngài nên giết em..."
Đỗ Duy cười khẩy.
Với một cái vẫy tay, cánh cửa phòng giải phẫu trong mộng của hắn bỗng biến mất.
Freddy gục xuống đất trong tuyệt vọng.
Giờ nó thậm chí không thể chết.
Dám cá rằng thằng điên Ryan, chắc chắn sẽ ghi bận nó, và liên tục gọi nó mỗi ngày.
Chúa Trời...
Cứ giết tôi đi……
Đỗ Duy lại lười nói chuyện với Freddy, đá nó vào bóng tối, rồi biến mất.
Sau đó, hắn nói vào smartphone: "Tình hình bên Twilight thế nào?"
Ryan nghiêm túc nói: "Báo cáo Chủ nhiệm, tình hình của Twilight rất tệ, nhiều Hunter bị dị ứng thuốc. Họ bị tiêu chảy mỗi ngày, nhưng em nghĩ chuyện này nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được."
"Ngoài ra, tôi thấy rằng bệnh viện tâm thần của Twilight là một nhóm người nghèo. Matthew nợ tôi 10 tỷ, James nợ tôi 20 tỷ, và họ thậm chí không có kế hoạch trả tiền cho em."
"Lần trước em hỏi tiền Matthew, ông ta nói rằng bệnh viện tâm thần Twilight không có nhiều tiền như vậy, bảo em cút sang một bên."
"Anh nói đây có phải là bóc lột người lao động hay không?"