Một cơn gió thổi qua.
Ánh sáng mờ ảo, như thể cả thành phố chìm sâu trong sương khói.
Mặt đất đầy bụi mù. Khắp nơi đều là bầu không khí vắng lặng.
Xoạch...
Một người đàn ông cầm ô đen, mặc áo gió bước ra khỏi làn sương mù mờ ảo, khẽ nâng ô lên, toàn bộ khuôn mặt đều bị che bởi mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng và sâu thẳm.
...
Đỗ Duy giẫm lên cái lon và phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hắn dời chân, và hơi cúi đầu.
Tôi thấy một lon đồ hộp đã bị đạp bẹp.
Nhìn những tòa nhà xung quanh, có thể mơ hồ thấy nơi đây dường như là Ba Lan.
Nhưng một số tòa nhà và đường phố lại khiến hắn thấy giống New York.
Điều quan trọng nhất là xung quanh có một quán cà phê, giống hệt quán gần cửa nhà hắn.
Hai thành phố hòa vào nhau một cách kỳ lạ.
Trước mặt của Đỗ Duy, tình cờ là khách sạn nơi hắn và Tom đang ở tại Ba Lan.
"Vậy mình đang ở trong giấc mơ của Tom, hay trong giấc mơ của chính mình? Hay đều không phải?"
Giọng của Đỗ Duy lạnh lùng, khó hiểu.
Vài phút trước, khi túm được thứ quỷ quái đang quấn lấy Tom, hắn đã nghe thấy giọng nói của Freddy.
Cả người bị kéo vào đây.
Khác với lần trước tiếp xúc với nữ tu, lần trước hắn mang theo rất nhiều đồ vào giấc ngủ, lần này cả người bị kéo vào.
Hiện thực và ảo cảnh trong mơ trộn lẫn vào nhau.
Ngay cả Đỗ Duy cũng không kịp phản ứng.
"Đây không phải là giấc mơ của mình..."
Nếu là giấc mơ của Đỗ Duy, thì trong giấc mơ này hẳn là có một nữ tu, nhưng hắn không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Hắn nhìn cánh cửa khách sạn trước mặt, bình tĩnh bước qua.
Toàn bộ khách sạn bị bao phủ trong sương khói, không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nó sâu và yên tĩnh, tách biệt với thế giới.
...
Đến cửa khách sạn, vẫn không thấy cảnh bên trong.
Đỗ Duy móc khẩu súng kíp từ trong túi ra, đá một cước vào cửa kính.
Keng.
Cửa bị bật tung.
Trong tích tắc, ánh sáng đầy màu sắc chiếu vào Đỗ Duy.
Kèm theo đó là những bản nhạc cuồng nhiệt nhất thế giới.
Phía sau cánh cửa, không phải là cách bài trí của khách sạn trong trí nhớ của Đỗ Duy, mà là khung cảnh ở khu đèn đỏ của thành phố New York.
Đây là một sàn nhảy.
Bên trong có nhiều vũ công ăn mặc nóng bỏng, nhiều người đàn ông uống cạn ly, và cười dâm dục.
Ồn quá...
Điều này……
Đỗ Duy sững sờ, hắn đứng ở cửa, vào cũng không được, không vào cũng không được.
Toàn bộ khách sạn sử dụng cánh cửa làm ranh giới ngăn cách, tạo thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bên ngoài khách sạn vắng tanh.
Bên trong khách sạn, yến tiệc linh đình vô cùng dâm tục.
Tương phản...
Dù hiện giờ Đỗ Duy chưa giải trừ ác linh hoá, cả người ở trong trạng thái lý trí, lạnh lùng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng "quái dị" này, hắn vẫn thấy không quen nổi.
Đôi mắt của hắn nhìn vào trong khách sạn một lúc, những cô em nóng bỏng đang quằn nhảy với những người đàn ông say xin, không hề để ý đến hắn.
Những người đó dường như đang sống trong phim, hành động theo kịch bản.
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn bọn họ rồi lùi lại một bước.
Cửa tự động đóng lại.
Khung cảnh bên ngoài vẫn hoang tàn, chết chóc, đâu đâu cũng thấy một không khí u ám và khủng khiếp.
Điều này là bình thường...
Hắn lại im lặng mở cửa.
Lần này, hắn hoàn toàn bước vào.
Ánh đèn nê ông chiếu vào người Đỗ Duy, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi rượu và hơi thở dục tình.
Toàn bộ nội thất của khách sạn đã to hơn hẳn trong trí nhớ, đã bằng kích thước của một sân bóng đá.
Ngẩng đầu lên xem.
Nội thất của tòa nhà khách sạn mười tầng thực sự là hình tròn, với một cầu thang xoắn ốc khổng lồ kéo dài lên trên, cạnh mỗi bậc thang đều có một cánh cửa.
Có ít nhất hàng nghìn cánh cửa.
Thấy vậy, hắn cau mày: "Mày ở đây sao? Freddy?"
Vào lúc này...
Một giọng nói nấc nghẹn đột nhiên vang lên giữa đám đông: "Ôi! Người anh em tốt, sao anh cũng ở đây?"
Đó là của Tom.
Đỗ Duy quay đầu lại và nhìn Tom, người đặt tay lên vai của 2 người phụ nữ và vòng tay ôm họ.
Hai người phụ nữ mặc trang phục Vidar, rõ ràng là tà giáo đồ.
Nhưng……
Bộ quần áo ôm sát cơ thể, vẽ nên những đường cong nóng bỏng, căng tròn...
"Mày thực sự làm tao ngạc nhiên..."
Hắn lạnh lùng nói, trong trạng thái Quỷ Nhãn, liếc nhìn 2 tà giáo đồ.
Không phải là ác linh...
Đây hẳn là giấc mơ của Tom, nhưng dường như nó chỉ giới hạn ở khách sạn.
Cảnh tượng bên ngoài khách sạn hoàn toàn khác với ở bên trong, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Khi Tom nghe thấy điều này, anh ta nở một nụ cười bỉ ổi, đắc ý nói: "Người anh em tốt của tôi, khi tôi mới đến đây, tôi cũng bị sốc như anh vậy. Khu đèn đỏ ở Ba Lan pjee hơn nhiều so với ở New York. Nó chính là thiên đường trên trái đất."
Hắn bình tĩnh nói: "Có vẻ như giờ anh đã an toàn. "
Ý hắn là Tom không nhận ra rằng anh ta đang mơ.
Tom sững người một lúc và nói: "An toàn gì chứ?"
Một giây tiếp theo, anh ta đột nhiên vỗ đầu: "Ồ, đừng lo lắng, tôi đã làm rất tốt biện pháp an ninh, sẽ không có chuyện gì."
Vừa nói, Tom vừa gỡ tay khỏi 2 cô em tà giáo đồ, bước tới chỗ Đỗ Duy, cười nói: "Người anh em tốt, thường ngày tôi gọi anh đến khu đèn đỏ, song anh không bao giờ đi. Tôi cứ tưởng anh thực sự là một thanh niên cứng, nhưng không ngờ anh lại thích đến trong âm thầm."
"Đàn ông mà..."
"Đừng lo lắng, hôm nay anh đã ở đây, tôi nhất định sẽ khiến cậu chơi thật đã."
Nói đến đây, Tom đặt tay lên vai của Đỗ Duy, vẫy vẫy 2 cô em tà giáo đồ: "2 người tới đây, đây là người anh em tốt nhất của tôi, Đỗ Duy, 2 người phục vụ anh ấy cho thật tốt! Nghe rõ chưa."
Không có ai trả lời.
Nhưng Tom không cảm thấy có gì bất thường, hắn lấy trong túi ra một hộp BCS, rồi thô bỉ chỉ vào một căn phòng ở sâu bên trong khách sạn.
"Nơi này thật hoàn hảo. Bên dưới là khu đèn đỏ, bên trên là khách sạn. Có thể mở phòng bất cứ lúc nào."
"Hôm nay, anh muốn chơi kiểu gì thì cứ chơi thế ấy!"
Tom rất sung, thậm chí anh ta còn lao lên sàn nhảy và hét lên: "Toàn bộ chi tiêu của mọi người hôm nay là do Tom này trả, chơi cho thật đã nào!"
Vẫn không có ai trả lời anh, mọi người vẫn uống rượu và nhảy múa.
Nhưng Tom lại không cho rằng có gì kỳ lạ, đây là giấc mơ của anh, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng nghĩ đó là sự thật.
Dù người anh em thân thiết nhất của anh ta đang cầm ô đen, mang theo súng kíp và đeo mặt, anh ta cũng không thấy gì lạ.
Người đang nằm mơ rất khó nhận ra mình đang mơ, trừ khi sắp tỉnh dậy.
Tuy nhiên……
Ngay giây tiếp theo, Tom cau mày, anh ta nhận ra Đỗ Duy không có chút phản ứng, vẫn cầm ô, đứng yên tại chỗ.
Tom hít một hơi: "Suýt chút nữa quên mất, anh là người phương Đông."
Nói xong quay đầu kêu to: "Thập đại mỹ nhân phương đông ra đây coi! Để cho người anh em tốt của tôi vài em!"