Ở trong đường hầm.
Khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt hoàn toàn bất đồng chạm trán, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Đỗ Duy cứng đờ nhưng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con mắt sau khe hở.
Tay trái rút ra lá Joker ước nguyện, tay phải lặng lẽ nhét khẩu súng lục vào túi rồi lấy zippo ra...
Nhưng trừ cái đó ra, hắn cũng không hành động hấp tấp.
Đã có thể xác nhận rằng ác linh ở sau khe hở, nhưng không cảm thấy một chút ác ý.
Cứ như thể chính mình và nó không ở cùng một thế giới.
Cộp cộp cộp……
Tiếng bước chân lại vang lên.
Ánh mắt lạnh lùng chết chóc nhìn chằm chằm vào mắt của Đỗ Duy, trống rỗng vô hồn, không “thấy” gì cả, rất nhanh liền dời tầm mắt đi nơi khác.
Và ngay khi nó rời đi, Đỗ Duy đã nhìn thấy bóng lưng của nó.
Đó là một nữ sinh trong bộ đồng phục học sinh, cô ấy có một tốc độ cứng nhắc, bước từng bước một cách máy móc. Và có những thứ trông như học sinh, lần lượt đi theo sau nó, như thể vừa tan học…
Phù...
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, thận trọng lùi về phía sau, tuy hắn biết dù có bắn vào trong lối đi, đối phương cũng sẽ không phát hiện được, nhưng thận trọng không bao giờ thừa.
Đợi đến khi lui đến chỗ của Slivika nằm trên mặt đất, đã vài phút trôi qua.
Có vết máu khắp nơi trên mặt đất.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút bèn vươn tay kéo Slivika lên trên lưng.
"Mình phải ra khỏi nơi ma quái này..."
Cánh cửa và lối đi khiến hắn rất sốc.
Lối đi được kết nối với ngôi trường đó, và cánh cửa là một liên kết mở ra lối đi.
Khi cánh cửa được mở ra, các ác linh trong trường có thể thoát ra khỏi đó, chúng có thể nhìn thấy người sống và tấn công.
Nhưng cánh cửa không mở, thì chúng hoàn toàn mù mờ, hay nói cách khác bị chia cắt.
Đây có thể hiểu là một quy luật đặc biệt, hơi giống với xe buýt, và đường quốc lộ ở Massas, nhưng nó đơn giản, lại trực tiếp và nguy hiểm hơn.
……
Mười phút sau.
Trong tầng hầm.
Giám mục Jon đứng trước cửa được che bởi tấm vải trắng, chắp tay đọc kinh, vẻ mặt lo lắng, phờ phạc.
Lo lắng cho Đỗ Duy và Slivika.
Phờ phạc là y luôn phải chống chọi với âm thanh quái đản nào đó, để chống lại việc mình muốn mở cửa.
Âm thanh này rất... kỳ lạ.
Bởi vì nó xuất hiện trong tâm trí, giống thông tin hơn.
Nếu là một ác linh thì còn đỡ, Jon có thể là giám mục, dù y không có kinh nghiệm dày dặn trong việc đối phó với ác linh như Người Đuổi Quỷ, nhưng ý chí rất kiên định.
Hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ác linh nào.
Nhưng âm thanh dụ dỗ, lại không thể nhìn thấy, chỉ có thể cự tuyệt.
Nói nôm ma, cái gọi là giọng nói mà y nghe được, chính là mình nhìn thấy một đoạn văn, ở trong đầu không ngừng đọc đoạn văn đó.
Nói là chính mình nhưng lại xa lạ, không phải chính mình, nhưng không thể...
Jon lau mồ hôi trên trán, tinh thần căng thẳng.
Y chỉ muốn hít một hơi, nhưng đúng lúc này, sau cánh cửa vang lên tiếng xôn xao.
"Tôi là Đỗ Duy..."
Âm thanh nặng nề...
Jon đổi sắc, y vội vàng bước tới, nắm lấy thành cửa, khó nhọc nhấc lên.
Đập vào mắt y, là khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Duy, và Slivika, người phía sau hắn, đẫm máu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Ông ta cố gắng tấn công tôi, vì vậy tôi phải cho ông ta 1 phát đạn, nhưng không sao cả."
Giọng nói của Đỗ Duy rất bình tĩnh, cố ý tạo cảm giác mệt mỏi tê dại.
Kỹ năng diễn xuất rất xuất sắc.
Ở trong mắt của Jon, đây là một Người Đuổi Quỷ rất có trách nhiệm, sau khi biến thành Hunter, nhưng tấm lòng vẫn kiên định.
Y thở dài và vội vàng giúp đỡ Slivika ra ngoài.
Nhưng Đỗ Duy đã dễ dàng khôi phục lại hình dạng ban đầu cho cánh cửa, chặn lối đi phía sau.
Đồng thời lạnh lùng nói: "Bây giờ đưa Slivika đến bệnh viện, sau đó cho người phong tỏa tầng hầm, không ai được phép vào."
Jon cõng Slivika trên lưng, trầm giọng nói: "Nhưng chúng ta phải cất cánh cửa này đi. Thứ quái dị này không thể ở lại đây."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nhưng sau khi cất cánh cửa đi thì sao? Có chắc chắn sẽ không có vấn đề gì không?"
Jon im lặng một hồi, sau đó nhìn Slivika tái nhợt hôn mê, nghiến răng nói: "Tôi nghe lời cậu."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Ông cứ rời đi trước. Sau khi ra ngoài, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này với ông."
Khi Jon nghe đến đây, trái tim ông thắt lại, nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề và không còn do dự nữa, y lập tức cõng Slivika lên mặt đất.
Đỗ Duy cầm theo đèn pin đi theo.
Từ đầu đến cuối, cả hai đều không nhìn cánh cửa.
Trong tầng hầm, sự im lặng đến đáng sợ, và không khí vẩn đục.
Khi Đỗ Duy cầm đèn pin, bước ra khoi cầu thang. Sau khi lên mặt đất, toàn bộ tầng hầm hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, tối đen như mực, sâu thẳm khiến người ta khiếp sợ.
……
Ở bên ngoài ngôi nhà.
Những Người Đuổi Quỷ đang cầm ô đứng dưới mưa chờ đợi, nhìn thấy Jon cõng Slivika trên lưng, nét mặt của họ lập tức căng thẳng.
"Giám mục Jon, chuyện gì đã xảy ra ở bên trong?"
"Tôi sẽ đưa Slivika đến bệnh viện trước. Các cậu cứ ở đây chờ lệnh của anh Đỗ Duy. Mọi chuyện đều nghe theo hắn."
Jon là giám mục, đối mặt với Người Đuổi Quỷ, đương nhiên có tư cách ra lệnh.
Những Người Đuổi Quỷ kia đương nhiên không dám hai lời, đều gật đầu với Đỗ Duy.
Lúc này, mưa vẫn đang rơi.
Jon đưa Slivika ra sau xe, quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Tôi sẽ đưa Slivika đến bệnh viện ở trung tâm thành phố. Sau khi xử lý xong sự việc, cậu nhớ đến bệnh viện nói chuyện với tôi một chút."
Đỗ Duy gật đầu: "Xin yên tâm."
Jon ngừng nói, đóng cửa và nhanh chóng lái xe biến mất trong màn mưa.
Nhưng Đỗ Duy suy nghĩ một chút, bèn quay đầu nhìn những Người Đuổi Quỷ kia.
Thấy vậy, những Người Đuổi Quỷ trong tiềm thức lùi lại một bước, vẻ mặt của mọi người đều có chút kỳ lạ.
Không phải là thù địch hay không hài lòng, mà là sợ hãi.
Rõ ràng, có lẽ bọn họ đã đoán được thân phận của Đỗ Duy.
Hunter bí ẩn và nguy hiểm đối với hầu hết mọi người trong giáo hội.
Thấy vậy, Đỗ Duy bất lực thở dài, giọng nói có chút khàn khàn: "Các bạn không cần sợ tôi, thú thật tôi cũng không khác gì các bạn cả. Việc chúng ta làm đều là giải quyết ác linh."
Có một nỗi buồn không thể giải thích được trong lời nói.
Hắn vẫn đang diễn...
Sau khi hợp tình hợp lý để cho Giám mục Jon và Slivika biết hắn đã trở thành một Hunter. Hắn đã hoàn mỹ nắm bắt được tâm trạng vừa nhạy cảm vừa kiên định, của người vừa biến thành Hunter.
Không lặp lại một hành động quá nhiều lần.
Về mặt tâm lý mà nói, con người sẵn sàng đón nhận những điều tốt đẹp và dễ bị đồng cảm.
Những Người Đuổi Quỷ đó cũng vậy, nghe xong lời Đỗ Duy nói, tất cả đều cúi đầu, xấu hổ nói: "Rất xin lỗi Mr. Đỗ Duy, xin ngài cứ ra lệnh.”
Họ nhìn thấy Đỗ Duy tiêu diệt quái vật khủng khiếp mang tên Mary Shaw.
Có thể tưởng tượng được rằng Đỗ Duy đã phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào vào thời điểm đó, vậy mà hắn không hề để tâm.
Đối mặt với nguy cơ tử vong nhưng vẫn vững vàng vượt khó, loại người này thật đáng khâm phục.
Đỗ Duy nhìn biểu hiện của mấy Người Đuổi Quỷ, gật đầu nói: "Các bạn đi trạm cứu hỏa, lấy tới đây vài bao cát. Tôi muốn hoàn toàn niêm phong tầng hầm của ngôi nhà này."