Bên ngoài hành lang của bệnh viện.
Giám mục Jon đứng đằng xa, trong khi Đỗ Duy dựa vào tường hành lang, gọi điện video với Alexis.
Trên màn hình điện thoại, Alexis dường như vừa mới tỉnh dậy, uể oải nằm trên giường.
Cô lười biếng hỏi: "Anh yêu, chuyện của anh giải quyết thế nào rồi? Ngày mai anh đã về chưa?"
Đối với cô, bạn trai cô vừa rời New York vào ngày hôm qua, và cô không biết điều gì đã xảy ra với bạn trai của mình vào đêm trước.
Đỗ Duy bất lực nói: "Về cơ bản là đã giải quyết xong. Tôi không ngờ mọi việc tiến triển nhanh như vậy, nhưng chắc ngày mai anh không thể về vì đang ở Essegrin, chiều nay còn phải bay đến trụ sở của giáo hội.. "
"Hả? Tại sao?"
Alexis hơi bực, lúc mới ịch nhau không bao lâu, chuyện đi công tác cũng có thể nhịn, dù sao chỉ cần 2 ngày là xong.
Không thể chấp nhận được, lại phải đi đến trụ sở giáo hội?
"Anh định đi hành hương à?"
Cô có một giọng điệu rất kỳ lạ, mặc dù chấp nhận sự thật rằng bạn trai của cô ấy là một Người Đuổi Quỷ, song cô ấy không muốn bạn trai của mình trở thành một tín đồ trung thành của Chúa.
Đối với một người phụ nữ, cô ấy nên là người hoàn hảo duy nhất trong tâm trí của người đàn ông.
Đỗ Duy ho và liếc nhìn Jon ở phía xa để giảm bớt sự ngượng ngùng.
Rồi hắn vội nói: "Không phải đi hành hương, nhưng giờ anh... ừm, anh có một chút rắc rối, và anh phải đến giáo hội."
Hắn không muốn Alexis liên quan quá sâu.
Nhưng Alexis cau mày hỏi một cách bình tĩnh: "Anh yêu, mỗi khi anh nói về một chút rắc rối, thật ra mọi chuyện rất rắc rối. Anh hãy thú nhận với em, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Nói, nàng lại nói: "Anh đừng nói dối em, nếu không, anh cứ đợi đó."
Giọng điệu rất nghiêm túc...
Thấy vậy, Đỗ Duy không còn cách nào khác, đành phải nói: "Nói như thế nào, có lẽ do anh trêu chọc quá nhiều ác linh, sau đó trở thành Hunter, mà giáo hội đối với Hunter có thái độ đặc biệt. Trước đây, Hunter bị hạn chế, nhưng giờ thì tốt hơn nhiều rồi, có lẽ là vậy. "
Qua điện thoại, Alexis mở miệng, không biết phải nói gì.
Một lúc sau, cô đập mạnh vào đầu giường, khiến màn hình smartphone bị chấn động.
"Ý anh là giáo hội có thể giam anh lại sao? Đây không phải là một chuyến công tác tốt sao? Hunter thì đã làm sao? Em sắp bị anh làm tức chết rồi..."
Đỗ Duy vội vàng xoa dịu cô: "Em yêu đừng lo lắng, anh nhất định sẽ không sao, có người trong giáo hội giúp đỡ anh!"
Alexis hét lên: "Khi anh rời đi, anh đã nói với em rằng sẽ không có việc gì cả!"
Có thể thấy cô ấy đang rất tức giận. Phần lớn cơn giận là vì lo lắng và không hài lòng.
Điều này cũng khiến Đỗ Duy xấu hổ hơn, không biết phải giải thích thế nào, mặc dù dễ dàng bịa ra một lời nói dối trắng trợn, nhưng nếu sau này Alexis phát hiện ra thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Mối quan hệ có thể bị ảnh hưởng, điều quan trọng nhất là...
Alexis rất khoẻ, một mình có thể ịch hắn 3-4 lần liền, không có vấn đề gì cả...
Đối mặt với một nữ nhân vì lo lắng mà tức giận, muốn để nàng bình tĩnh căn bản là không thể.
"Em yêu, đừng tức giận, anh nhất định sẽ ổn."
Đỗ Duy bảo đảm một lần nữa, nhưng Alexis hoàn toàn không tin.
Cô không mắng vào màn hình: "Câm miệng cho em, đồ đàn ông xấu xa. Em đã nói với anh ngay từ đầu rồi, tại sao lúc khó khăn anh luôn muốn gạt em ra ngoài?"
"Mr. Đỗ Duy, với sự bình tĩnh và lý trí của anh mà anh lại không nghĩ tới, lúc này hãy nhờ bạn gái của mình giúp đỡ. Hay anh nghĩ chuyện này rất đáng xấu hổ?"
Cô ấy đã mắng hắn thậm tệ, hoàn toàn không chút khách sáo.
Đỗ Duy cũng không tức giận, chỉ bất lực nói: "Anh không muốn mối quan hệ của chúng ta xen lẫn quá nhiều chuyện linh tinh. Chẳng hạn, anh lợi dụng em để đạt được mục đích của mình..."
Alexis tức giận cười: "Anh gọi cái này là lợi dụng? Em là bạn gái của anh, nếu không giúp anh thì ai giúp anh? Hay anh định tìm người khác?"
"Giáo hội, phải không? Em sẽ bay qua đó ngay bây giờ!"
"Cha nói với em, cha đã quyên không ít tiền cho giáo hội. Nếu giáo hội không nể mặt mũi, em sẽ cho bọn họ biết thế nào là lửa giận của gia tộc Wittbach."
Alexis trở nên mạnh mẽ hơn, không còn nghi ngờ gì nữa, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Còn Đỗ Duy thì nhìn homescreen với ánh mắt rất phức tạp.
Hắn cảm động và cảm thấy có lỗi, nhưng bối rối là phần nhiều.
Nó có nghiêm trọng như vậy không?
Theo tình hình hiện tại của giáo hội, cũng như thái độ của Jon và Slivica, không thể có chuyện giáo hội giam giữ mình.
Nghĩ về điều này, Đỗ Duy quay đầu nhìn Jon đang đứng đằng xa, cất smartphone vào túi xong bèn vội vàng đi tới đó.
"Mr. Đỗ Duy, sao vậy?"
Jon có chút khó hiểu: "Cậu cãi nhau với bạn gái?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là bạn gái của tôi bảo sẽ đi máy bay đến giáo hội thôi. Theo tính cách của cô ấy, ước chừng giờ cô ấy đã rời đi."
Jon ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Đỗ Duy đành phải giải thích: "Tôi nói cho cô ấy biết tình hình hiện tại của mình, cô ấy rất lo lắng cho tôi, cho nên..."
Jon tối sầm mặt lại: "Quên đi... Quên đi, thích thì cứ đi. Dù sao cũng không thể xảy ra chuyện không hay, nếu mấy lão già biết tiểu thư của gia tộc Wittbach tới giáo hội, bọn họ nhất định sẽ cao hứng nhảy dựng lên."
Đỗ Duy khó hiểu: "Mối quan hệ giữa gia tộc Wittbach và giáo hội có tốt không?"
Thật ra hắn cũng không biết rõ về gia tộc của Alexis lắm, chỉ nghe cô ấy từng nhắc đến.
Jon nhìn Đỗ Duy đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Quan hệ tốt hay không tôi không tiện nói, nhưng gia tộc của bạn gái cậu rất giàu có..."
Nghe vậy, Đỗ Duy đã hiểu được đại khái, xoa xoa trán, không khỏi cảm thấy rất buồn cười.
Dạo một vòng, giáo hội đối với bản thân có thái độ tốt như vậy, xem ra thể diện của gia tộc Alexis đã đóng một vai trò rất lớn.
Nói cách khác, trong tình huống mình không biết, thật ra mình đã ăn bám?
Nếu đúng như vậy, lần đầu tiên gặp Alexis, bèn ở bên cô ấy, chẳng phải giáo hội nhất định sẽ cử người đến giải quyết vấn đề ngay lập tức. Không có quá nhiều rắc rối...
Sau một lúc lâu, Đỗ Duy nói bằng giọng phức tạp: "Có tiền thật là tốt..."
Jon đồng ý và nói: "Thật sự có tiền là rất tốt. Ngay cả phúc lợi của những Người Đuổi Quỷ cũng được những gia tộc hàng đầu này đóng góp. Nếu không, giáo hội sẽ không thể phát triển bằng cách dựa vào sự đóng góp từ các tín đồ."
"Được rồi, Mr. Đỗ Duy, chúng ta phải đến giáo hội. Ngoài ra, tôi phải gọi cho người của giáo hội. Tôi tin rằng chuyến đi đến giáo hội lần này của cậu sẽ rất vui..."