Tại cổng vào Bệnh viện Tâm thần Hill.
James ngồi trong xe, vẻ mặt nặng nề nhìn "Đỗ Duy" bên trong cổng trượt tự động.
Lúc này, người đàn ông vừa mới gặp cách đây 2 tiếng đồng hồ, đang trong tình trạng vô cùng nhếch nhác.
Giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, đầu tóc và quần áo đều ướt sũng, làn da trắng bệch và có những mảng lớn da thịt phù thũng*.
* Phù thũng là thuật ngữ mô tả tình trạng nước, dịch trong cơ thể không thoát ra ngoài được mà tích tụ bên trong các mô của cơ thể gây sưng.
Đôi mắt của hắn ta trống rỗng chết lặng, bên ngực trái không hề phập phồng, chẳng khác gì một xác chết.
Điều quan trọng nhất là khi hắn ta bước đi một cách máy móc, đến cổng trượt tự động, cảm giác ức chế, đè nén đó gần như khiến tim của James ngừng đập.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một ác linh...
James hít một hơi thật sâu, bèn nhỏ giọng nói với Đỗ Duy ở đầu dây bên kia: "Anh Đỗ Duy, chúng tôi gặp phải ác linh rồi. Tôi nghi ngờ, có người đã chạm vào môi giới, nếu không, tình huống dị thường này sẽ không xảy ra."
"Còn nữa, anh Đỗ Duy, tình hình hiện giờ của anh chắc chắn rất nguy hiểm. Chúng tôi sẽ đi vào tìm anh. Với năng lực của anh, chắc có thể trụ được một thời gian?"
Đầu dây bên kia, giọng của Đỗ Duy vẫn bình thản: "Đừng lo lắng cho tôi. Nếu các anh muốn vào, chúng ta nên gặp nhau trên tháp đồng hồ. Tôi nghĩ bà Taylor sẽ phải giải thích cho tôi một số điều."
"Đương nhiên, tôi không khuyên các anh vào đây. Tốt nhất các anh nên ở bên ngoài qua đêm, đợi đến bình minh."
"Nhưng, chúng tôi đã... rè rẹt..."
"Ừm... anh James? Anh nói gì vậy?"
"Tôi nói... chúng tôi... chúng tôi..."
Nghe thấy tín hiệu từ đầu dây bên kia bị quấy nhiễu.
Đỗ Duy thở dài, đành phải cúp máy.
"Mình đã biết mọi chuyện không thể đơn giản như vậy, một tồn tại đáng sợ, thậm chí còn cao cấp hơn cả ác linh. Nếu có thể dễ dàng giải quyết nó, vậy thật là nực cười."
Đỗ Duy biết rằng chỉ cần hắn tìm thấy môi giới của The Nun, tức là cái đầu đó. Rồi niêm phong lại nó vào chiếc hộp do đám người James mang đến, thì sự việc có thể kết thúc, và lời nguyền sẽ chấm dứt.
Kết quả tệ nhất, cũng phải là bình yên vô sự.
Nhưng bây giờ, chưa bắt đầu tìm kiếm môi giới đã xuất hiện sai số.
Đầu tiên, đám người James phải chuyển làn đường do mưa bão, điều này làm lãng phí thời gian, sau đó mình yên ổn ở bệnh viện tâm thần, còn bọn họ lại gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi đau đầu, xoa xoa lông mày hít sâu một hơi.
Không biết sẽ có chuyện gì không, nhưng chắc chắn 3 Người Đuổi Quỷ sẽ gặp rắc rối lớn. Bọn họ có rất nhiều vật phẩm để đối phó với ác linh, tuy tỷ lệ chết không lớn, nhưng nhất định sẽ tiêu hao lực lượng.
Thứ quan trọng nhất là chiếc hộp được sử dụng để chứa môi giới của The Nun...
"Mình ghét phiền phức."
Đỗ Duy lạnh lùng nói, âm thanh bình tĩnh, không có bất kỳ dao động nào.
Trong phòng, ánh sáng vẫn như cũ.
Hắn đang suy nghĩ.
Đầu tiên, mình đứng ở bên cửa sổ, đám người James khẳng định là vừa tới cửa, xe còn chưa tắt máy.
Nhưng vừa nãy, hắn lại không thể nhìn thấy ánh sáng từ đèn xe.
Và, James tuyên bố đã nhìn thấy một “mình” khác.
Nói cách khác, có thể chỗ mình và họ đang đứng đã xảy ra hiện tượng rối loạn không gian, tất nhiên, nó cũng có thể là do ác linh gây ra.
Lúc mình vào bệnh viện tâm thần là ban ngày, nhưng giờ màn đêm đã buông xuống.
Kết hợp với những lời nói kỳ quái của những bệnh nhân đó, nói cách khác, bệnh viện tâm thần này về đêm sẽ xảy ra chuyện dị thường?
Rất có khả năng...
Trước khi màn đêm buông xuống, tất cả bệnh nhân sẽ có ý thức trở về phòng để nghỉ ngơi, điều không thể có ở bất cứ bệnh viện tâm thần nào.
Trừ phi, có thứ gì đó khiến cho những bệnh nhân tâm thần này sợ hãi...
Những ác linh có thể làm điều đó?
"Không thể nào..."
Đỗ Duy lắc đầu, hắn thay đổi suy nghĩ, liền nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nếu suy luận là đúng, thì bệnh viện tâm thần lẽ ra đã có sự bất thường trước khi bọn hắn đến. Dị thường vẫn còn đang ủ bệnh, vẫn chưa đến thời điểm nó bùng phát.
Nếu không, những bệnh nhân đó sẽ không thể sống thoải mái như vậy.
Ác linh giết người, chúng sẽ không tha mạng cho ai chỉ vì họ có vấn đề về thần kinh.
Miễn là phát động, gần như mọi người đều sẽ chết.
Nhưng nếu không có cơ chế phát động, cuộc sống của người bình thường sẽ không bị ảnh hưởng. Nếu không, thế giới đã hỗn loạn từ lâu.
"Vẫn phải đến điểm hẹn trước, để đảm bảo rằng không có vấn đề gì với chiếc hộp."
Đột ngột...
Ngay khi Đỗ Duy đang nói, một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được ngay lập tức dâng lên trong tim của hắn.
Hắn không chút do dự, lập tức quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy cửa phòng chẳng biết từ lúc nào, đã mở ra một khe hở nhỏ, một con mắt từ sau khe hở nhìn chằm chằm vào hắn.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào con mắt đó, lạnh lùng nói: "Hình như mình không có thói quen không đóng cửa."
Giọng nói rơi xuống, hắn trực tiếp bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, con mắt này khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Đó chính là cảm giác ức chế và ác ý khi đối mặt với ác linh, nhưng lại có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường.
Lập tức lông mày của Đỗ Duy cau lại, thầm nghĩ: "Là ác linh?"
Có vẻ như không đúng, nó sở hữu một thực thể, không hoàn toàn giống một ác linh.
Sau khi nghĩ xong, hắn rút khẩu súng lục trong túi, và mở khoá an toàn.
Giây tiếp theo, dường như nhận thức được điều gì đó, con mắt này ngay lập tức biến mất trong bóng tối, biến mất không chút tiếng động.
Nhưng điều này càng khiến Đỗ Duy khó hiểu.
Không phải là một ác linh, nhưng lại có thực thể, cái này hắn cũng đã từng gặp.
Lần đầu tiên tiếp xúc với đồng hồ cổ, hắn đã dùng súng bắn nát cánh tay thối rữa của mụ đàn bà đó...
"Điều này... nhưng dù sao, mình không thể ở trong căn phòng này nữa."
Hắn ghét phiền phức, nhưng điều khó chịu hơn cả là ngồi chờ chết, và phó mặc cho số phận của mình.
Thứ không xác định này có thể âm thầm mở cửa, nếu như tiếp tục đợi ở trong phòng, không chừng nó lại chạy vào.
Căn phòng này không lớn, khi xảy ra chuyện, không cách nào trốn.
Mặc dù trong ba lô của hắn có nước thánh và bột xương, nhưng tình huống hiện giờ không rõ, không nên lãng phí thời gian nữa.
Nghĩ vậy, Đỗ Duy vẫn cảnh giác, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn mở cửa sau khi chắc chắn rằng thứ ở cửa đã rời đi.
Ngoài cửa, bóng tối vẫn còn.
Tất cả những gì hắn có thể nghe thấy bên tai là âm thanh ngột ngạt của tiếng mưa xối xả.
Chóp mũi có thể ngửi thấy, có chút ẩm ướt.
Sau đó, Đỗ Duy cau mày, liếc nhìn sàn nhà - có một vũng nước đọng.
Nhìn về phía trước, vết nước lại biến mất.
"Vậy là, thứ đó vừa mới đứng ở cửa? Vậy giờ, nó đã đi đâu?"
Đỗ Duy suy nghĩ, hai tay cầm súng lục, ngẩng đầu nhìn một chút.
Đã không nhìn thấy chủ nhân của con mắt đó, nhưng có một vũng nước đọng lại.
Hình dạng không khác gì dấu chân của người bình thường, nhưng quỷ dị chính là dấu chân này lại liên tục hướng về phía trước...