Biên: Hoàng Hi Bình
Trong rạp chiếu phim.
Đỗ Duy đang lẳng lặng suy tư.
Đồng hồ cổ và chiếc trâm vàng đều là một loại đồ vật, ngoài việc cả hai thứ này đều được lưu hành tại nhà đấu giá Berson, chúng còn có một đặc điểm tương tự.
Đó là chữ cái ở trên chúng đều xóa mất một nửa.
Val...
Sự khác biệt duy nhất là không có chữ ở trên bề mặt của đồng hồ cổ, thay vào đó được điêu khắc hình thiên sứ và thập tự, đó là biểu tượng đặc thù của giáo hội.
Ở mặt sau được khắc một phù điêu hình đầu dê.
Lúc ấy Đỗ Duy đã suy đoán những thứ được điêu khắc này có thể là đại diện của thần thánh và tà ác, lấy thần thánh để gặp người, nhưng phía sau lại ẩn giấu cực đoan tà tác.
Đầu dê trong nhiều tôn giáo ngụ ý hoặc rõ ràng biệu thị cho ma quỷ.
Và những giấc mơ xuất hiện nữ tu bắt đầu từ khi lấy được chiếc đồng hồ cổ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nhìn thoáng qua Alex, trong ánh đèn lờ mờ bên trong phòng chiếu, ngoại trừ hai người họ thì tất cả các ghế khác đều trống.
Trong hoàn cảnh không có vật cản, Đỗ Duy có thể ngắm nhìn rõ ràng khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của Alex.
‘’Tại sao cô ấy không sao?’’
Đỗ Duy thầm tự hỏi bản thân, mình trong bất tri bất giác đã bị dính nguyền rủa, nhưng Alex lại không hề sảy ra chuyện gì. Thậm chí đến lúc này, ngoại trừ gia cảnh, địa vị xã hội và vô cùng giàu có, cô vẫn tiếp xúc với chính mình. Người bình thường nhất từ trước đến nay.
Không lẽ The Nun cũng biết phân biệt giới tính?
‘’Là chiếc nhẫn đó?’’
Đỗ Duy trầm mặc, từ từ nghiền ngẫm sắp xếp lại bối cảnh thời gian và sự việc đã sảy ra trong đầu.
Sự tồn tại của đồng hồ cổ có lẽ càng thêm đặc thù một chút, chiếc nhẫn và chiếc trâm vàng có nhiều đặc điểm giống nhau hơn.
Val...
Chữ cái có thể được hiểu là thông tin, nó có thể trực tiếp ám chỉ một lời nguyền, hoặc có thể hiểu là một môi giới.
Đối với chiếc nhẫn của người phụ nữ này, nó luôn nằm ở trong ví của Đỗ Duy...
Đồng hồ cổ giống như là một nơi giam giữ, giam giữ chiếc nhẫn, thậm chí là nửa cánh tay của người phụ nữ đã mục nát.
Hơn nữa, bí mật của nó rõ ràng không chỉ giới hạn ở điều này.
Lúc trước ở nhà, khi bị ác linh ăn mòn, Đỗ Duy biết trạng thái của mình bắt đầu có chút không bình thường, nhưng đó vỏn vẹn mới chỉ là bắt đầu.
Nhưng khi tiếp xúc với đồng hồ cổ, hắn ta lập tức đi vào trạng thái linh ứng.
Có nghĩa là, mức độ xói mòn của đồng hồ cổ, vào một thời điểm nhất định, là sự bộc phát tăng trưởng, giống như hành trình trên xe buýt và cuộc tiếp xúc với Annabelle.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi suy nghĩ càng thêm lớn gan, nếu chiếc đồng hồ cổ đang giam giữ chiếc nhẫn, vậy thì sự tồn tại của bản thân nó càng trở nên quỷ dị.
Trong lòng Đỗ Duy vẫn luôn cảnh giác với đồng hồ cổ.
Trước đó khi bị nhóm người kia giật giấy tờ, khiến cho hai con ác linh trong nhà bộc phát, Đỗ Duy từng lầm tưởng đó chỉ là vật dụng liên quan đến ác linh, nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, hắn phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng.
Đồng hồ là sự quan sát và nhận thức về thời gian, mỗi vòng quay tượng trưng cho thời gian trôi qua.
Cơ thể của hắn đã từng hai lần bị mất kiểm soát và xuất hiện trạng thái Quỷ Nhãn, khiến hắn có thể nhìn thấy mảnh vỡ thời gian trong tương lai gần.
Cũng liên quan đến thời gian...
"Trong nhà mình...có lẽ có một đại gia hỏa..."
Đỗ Duy không tự chủ thấp giọng nói.
Alex ở bên cạnh nghe không rõ, tò mò hỏi: "Anh vừa nói gì vậy?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Không có gì, anh chỉ vừa nghĩ đến một số việc."
Alex chớp mắt: "Một số việc? Là việc liên quan đến nhà đấu giá Berson sao? Em đã hỏi thăm rồi, hẳn là chiều nay bên họ sẽ cung cấp tin tức cho em, đến lúc đó em sẽ nhắn tin báo cho anh, đừng lo lắng quá.
Đỗ Duy cũng không giải thích, chỉ là cười cười nói: "Được."
Alex trông thấy nụ cười hiếm hoi của Đỗ Duy, trong lòng ầm ầm rung động, đôi mắt sáng của hắn càng thêm chói mắt dưới ánh sáng của màn hình.
Cô cắn chặt môi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ – Em muốn ngủ với anh.
Nhưng sau đó, smartphone của Đỗ Duy đột ngột dồn dập vang lên.
"Xin lỗi, anh quên bật chế độ im lặng."
Đỗ Duy vội vàng nói với Alex, sau đó nhìn số liên lạc hiển thị trên điện thoại: Cha xứ Tony.
Alex thấy vậy dịu dàng nói: "Không sao, em sẽ đợi anh một lát."
Đỗ Duy ậm ừ nói: "Anh đến cửa rạp nghe điện thoại."
Alex gật đầu nói không sao, sau đó nhìn Đỗ Duy rời khỏi chỗ ngồi, dừng lại khi đến cửa phòng chiếu phim, không có đi ra ngoài.
"EQ của anh ấy có vẻ không thấp như mình mong đợi."
……
Về phía Đỗ Duy, sau khi bấm nút trả lời, giọng nói lo lắng của Cha xứ Tony truyền đến qua điện thoại.
"Anh Đỗ Duy, cô Mina có khả năng đã xảy ra chuyện, anh đến nhà cô ấy một chuyến được không?"
"Xảy ra chuyện? Ý ông là gì?"
"Hơn một giờ trước, tôi nhận được cuộc gọi của bà Mina, tôi còn chưa kịp nghe được điều gì thì đầu dây bên nghĩa đã cúp máy. Tôi đã cố gắng gọi lại nhưng không được".
"Tôi nghi ngờ rằng ác linh có thể đã làm gì đó."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi."
"Rất cảm ơn anh, nhưng xin anh nhanh lên, nếu như có thể thì anh hãy thử lễ trừ tà một chút.’’
"Được rồi."
Nói xong.
Đỗ Duy cúp điện thoại, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Alex.
Hắn bước tới phía cô, có chút xấu hổ nói ra: "Có lẽ anh không có cách nào cùng em xem hết phim được. Anh có chuyện phải về nhà một chuyến, có ít chuyện cần phải xử lý.’’
Alex trợn mắt: "Haha, bảo bối, đây chính là hẹn hò đó. Phim mới chiếu được một nửa anh đã phải về nhà? Anh khiến em nghi ngờ sức hấp dẫn của mình đó."
Đỗ Duy trầm ngâm một chút: "Để lần sau nhé?."
Alex khịt mũi: "Lần sau? Khi nào?"
Đỗ Duy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là cuối tuần, tuần này anh bận khá nhiều việc.’’
Alex không khỏi nở nụ cười: "Anh thật đúng là không thích miễn cưỡng chính mình."
Cô ấy là một người phụ nữ rất chu đáo, ít nhất cô ấy cũng để ý đến tâm trạng của Đỗ Duy, mặc dù có chút không vui, nhưng cũng chỉ là một lúc rồi thôi, rất nhanh bình tĩnh nói: “Quên đi, cuối tuần thì cuối tuần, ừm…Để em lái xe đưa anh về?"
"Được."
……
11:06.
Trong phòng tư vấn khám bệnh.
Sau khi tiễn Alex đi, Đỗ Duy khoác ba lô và khóa cửa lại.
Trước khi đi, anh ta còn treo một tấm biển trước cửa, trên đó viết: Xin hãy đặt tất cả thư tín ở cổng, đừng nhét vào khe cửa.
Đây là vì phòng ngừa có người kích hoạt ác linh.
Hắn không muốn sau khi về đến nhà, bên trong lại xuất hiện thêm một cái đầu người.
Khi Đỗ Duy định quay người rời đi, trong lúc lỡ đãng, hắn bất chợt phát hiện một nhóm ký hiệu bên đưới đáy cửa.
Phông chữ màu nâu sẫm, và có vẻ như nó đã được viết một thời gian.
Đỗ Duy lập tức sầm mặt lại, cúi người xuống, cạo ra một vài kiểu chữ.
Ngửi được mùi dị dạng nhàn nhạt tỏa ra từ đầu ngón tay, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Xem ra bốn kẻ giáo đồ tà giáo đã từng đến nhà mình. Bọn họ đã cố gắng làm điều gì đó, nhưng đã tình cờ kích hoạt ác linh."
‘’Coi tao là mục tiêu sao? Hay là muốn trả thù tao vì cái chết của Roy?"
"Không thể không nói rằng, bọn mày tìm sai người rồi!"
Cười lạnh một tiếng, Đỗ Duy sờ sờ khẩu súng lục giấu dưới hông, quay đầu sang bên kia đường, đi về phía chiếc Subaru mới tinh của mình.
Hiện tại hắn không có thời gian để đối phó với đám người này, chỉ khi chuyện của bà Mina được giải quyết, hắn mới có thời gian chơi với đám người này.