"Vậy, bài đồng dao đó là gì?"
Trong khách sạn, Đỗ Duy hỏi câu hỏi mà hắn muốn biết nhất, hắn cảm thấy bài đồng dao này có thể liên quan đến ác linh.
Tất nhiên, tiền đề là ác linh là 1 Mary Shaw đã chết khác.
Còn bà Mary Shaw đang chồm tới trước, áp ngực lên quầy nói: “Bà không phải là bà già chuyên kể chuyện ma. Nếu muốn biết thêm, bà đề nghị cháu trả tiền phòng trước, như thế cháu sẽ chân thành hơn."
Giọng điệu khá con buôn, hoà trong đó có cả cảm giác ức chế.
Mặc dù thật ra, Đỗ Duy không nghĩ câu chuyện cô kể lại đáng sợ như vậy, nhưng lại thấy rất nhàm chán.
Tuy nhiên, vì đã quyết định ở trọ, nên thật sự phải trả tiền phòng trước.
Vì vậy, hắn lấy ví của mình ra, trả trước thuê nhà và, tiền đặt cọc.
Bà Mary Shaw nói với vẻ hài lòng: "Nể cháu trả tiền mau lẹ như vậy, bà sẽ kể cho cháu nghe bài đồng dao kinh khủng đó."
Trong khi nói, cô ấy cất giọng hát:
[Hãy cẩn thận với Mary Shaw ở đằng sau lưng, cô ấy có rất nhiều con][Nếu bạn gặp cô ấy trong bóng tối, bạn phải hét thật to]
[Chỉ có la hét mới khiến cô ấy sợ hãi, càng im lặng càng đáng sợ]
[Ác mộng luôn ở bên cạnh bạn, chằm chằm nhìn linh hồn rỉ máu][Xé miệng, rút lưỡi, cô ấy sẽ đưa bạn về nhà]
...
Hoàn thành câu hát.
Bà Mary Shaw dường như cảm thấy cổ họng hơi khô nên ho vài tiếng: "Bài đồng dao kinh khủng này đại khái là như vậy. Tuy già rồi nhưng trí nhớ của bà vẫn khá tốt.”
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn bà ta, đột nhiên nở nụ cười, vươn cánh tay ra, nói: "Tiếng ca của bà rất hay."
Bà Mary Shaw lắc đầu: "Lũ trẻ các cháu thiệt là, chỉ thích nói dối để người già vui.”
Vừa nói, bà vừa liếc nhìn cánh tay phải đang đưa ra của Đỗ Duy, ánh mắt ngập ngừng.
Đỗ Duy không rút tay về.
Bầu không khí trở nên khó xử.
Nhưng Đỗ Duy lại vô cảm, như thể hắn không hề nhận ra sự bối rối, và trông giống như một quý ông rất lịch thiệp.
Bà Mary Shaw ho khan một tiếng, chậm rãi vươn bàn tay nhăn nheo ra, cầm tay của Đỗ Duy.
"Về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Bây giờ cũng đã muộn rồi, buổi tối không nên ra ngoài."
"Dạ, rất cám ơn lời khuyên của bà. Mà này, buổi tối cháu ngủ không thích người khác quấy rầy."
"Đừng lo lắng, Đỗ Duy, khách sạn rất yên tĩnh."
Đỗ Duy buông tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Sau đó, hắn lấy thẻ chìa khóa phòng từ bà Mary Shaw, và đi từng bước về phía khách sạn với chiếc ba lô trên lưng.
...
Trên tầng 2 của khách sạn.
Đỗ Duy cầm túi, tay trái càm chiếc ô đen, liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Với việc tiếp xúc nhiều hơn với ác linh, hắn thường tìm ra lối thoát thuận tiện nhất cho dù ở đâu đi nữa.
Điều này đã trở thành một thói quen.
Mà trên tầng 2 của khách sạn, có một hành lang, phía nam là những ô cửa kính trong suốt, nhìn ra là con đường nhựa có phần cũ kỹ, và nét mờ ảo của khu phố Tulip trong màn mưa.
Bên ngoài trời mưa to và rất tối.
Thỉnh thoảng, có sấm chớp xẹt qua.
Đi sâu vào nữa là phòng ở cho khách.
Điều này cũng có nghĩa là nếu có nguy hiểm, có thể thoát ra ngoài miễn là mở cửa sổ.
Đỗ Duy nhìn vào cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, chậm rãi thu hồi tầm mắt, đi về phía phòng của mình...
Khi bắt tay bà Mary Shaw, hắn cảm nhận được nhiệt độ mà cơ thể con người nên có.
Nhưng……
Bà già đã nói dối.
Mặc dù Đỗ Duy chỉ mới bắt đầu học tâm lý học từ năm 3 đại học, gần như đi nhầm đường, chủ yếu là về ám thị tâm lý và tâm lý tội phạm. Nhưng hắn vẫn có thể tinh ý phát hiện ra lúc đối phương nói chuyện, có một số biểu hiện khác thường.
Ví dụ, đôi mắt hơi thất thường, và mí mắt theo bản năng sụp xuống.
Ngoài ra còn có các cử động nhỏ, như cơ thể nâng vai không tự chủ.
Cộng thêm những lời nói đó, có thể xác định rằng bà ta đang nói dối.
Đặc biệt là về bài đồng dao đó.
"Mình đang chờ mong một điều gì đó sẽ xảy ra vào ban đêm, hy vọng nó sẽ sớm xuất hiện, đừng khiến mình phải đợi lâu."
Giọng điệu của hắn hơi lạnh lùng, trông rất lãnh khốc.
Sau khi biết Mary Shaw đã nói dối, Đỗ Duy bèn coi bà già làm đối tượng cần chú ý.
Nói cách khác, là nghi phạm.
Bình thường, cảnh sát Allen nên được thông báo về tình huống này để giải quyết vấn đề, hoặc điều tra bà Mary Shaw.
Nhưng người bên kia không phải là ác linh, theo tuổi tác và thể chất, bà ta chưa chắc là kẻ giết người.
Bởi vậy, động cơ nói dối của bà ta rất kỳ lạ.
Nhưng ngay cả khi bà ta có vấn đề, Đỗ Duy cũng không quan tâm.
Việc hắn phải làm bây giờ là giải quyết sự kiện ác linh, hắn không quan tâm bà Mary Shaw là kẻ giết người hay ác linh.
Nếu là cái trước, bà ta sẽ chết rất thảm.
Nếu cái sau, Đỗ Duy sẽ bắt đầu giải quyết nó, và trở về New York trong thời gian sớm nhất.
Tình hình đang được kiểm soát...
...
Đến trước cửa phòng của hắn.
Đỗ Duy nhìn lướt qua xung quanh, thấy có một căn phòng ở đối diện, nhưng cửa đóng chặt, qua lỗ mắt mèo, bên trong không có ai.
Các phòng khác về cơ bản giống nhau.
Toàn bộ khách sạn tương đối thô sơ, chỉ có 2 tầng.
Tầng 1 dùng để tiếp khách và ăn uống, tầng 2 là nơi ở của người dân.
"Có vẻ như cô ấy nói đúng một điều, khách sạn quả thực khá yên tĩnh."
Đỗ Duy cười khó hiểu, lấy chìa khóa nhà ra, mở cửa bước vào.
Với một tiếng nổ, cánh cửa đóng lại.
Đúng lúc này, trong mắt mèo của cánh cửa đối diện, đột nhiên xuất hiện một con mắt màu vàng sẫm, con ngươi giãn ra, đôi mắt vô hồn, lộ vẻ trống rỗng, chết chóc.
Trông giống như một người chết...
Chỉ là khách sạn vẫn yên tĩnh, không có cảm giác u ám ngột ngạt, cũng không có ác ý đáng sợ.
Mọi thứ đều bình thường.
Và trong phòng của Đỗ Duy.
Lúc này, hắn đang kiểm tra tủ quần áo và phòng tắm trong phòng. Những camera quay lén rẻ tiền được lắp trong phòng.
Đỗ Duy không chỉ kiểm tra những thứ này, hắn còn phải chắc chắn rằng không có vật quái lạ nào trong phòng.
"Phòng sạch sẽ hơi quá..."
Đỗ Duy bước ra khỏi phòng tắm, bất giác nhíu mày, cảm giác mà khách sạn này mang lại cho hắn càng lúc càng kỳ quái
Bà Mary Shaw đã già, chắc chắn bà ta đi lại rất bất tiện.
Nhưng bên trong khách sạn rất sạch sẽ, cứ như thường xuyên có người chuyên dụng dọn dẹp vậy.
Ngoại trừ bà Mary Shaw, Đỗ Duy không thấy ai cả.
Hắn nghĩ về điều này, rồi đột nhiên nhếch môi cười.
"Đến đây đi, để tao xem nơi này rốt cuộc thú vị như thế nào..."
Vừa nói, hắn vừa lấy ba lô xuống, mở khóa kéo, từ bên trong lấy ra một quả bóng bay màu đỏ...
Bên trong quả bóng, dường như có khuôn mặt của một thằng hề.