Ngày 28 tháng 5, sáng sớm, trời nắng.
Một chiếc McLaren GT, cùng một chiếc Aston Martin One 77 lái ra khỏi New York.
Khi đến ngã tư, 2 chiếc xe lần lượt dừng lại.
Đỗ Duy và Alexis xuống xe, ôm nhau.
Lúc này, Alexis đã đeo sợi dây kia, cô miễn cưỡng nói: "Anh phải chú ý an toàn, em sẽ kể với ba mẹ về anh."
Đỗ Duy khẽ ừ, ánh mắt có chút phức tạp.
Trọng lượng câu này của Alexis rất nặng.
Gia đình cô khác với những người bình thường, mặc dù cha mẹ cô rất chiều chuộng, và mong cô được tự do yêu đương. Nhưng khi đã biết được sự tồn tại của mình, nhất định phải gặp ba mẹ.
Đỗ Duy xoa xoa mái tóc của cô, nói: "Vậy anh sẽ gặp ba mẹ của em."
Alexis đột nhiên nở nụ cười: "Được rồi... em sẽ đợi anh, tuy có chút dài dòng, nhưng... anh Đỗ Duy yêu dấu, anh hãy chú ý an toàn."
Đỗ Duy nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ chú ý."
Alexis không còn siết chặt tay anh nữa, sau khi buông tay, bèn lên xe, đạp ga và phóng đi.
Ngay tại chỗ đó.
Đỗ Duy nhìn cô rời đi, hít sâu một hơi, bắt đầu điều chỉnh trạng thái.
Sau vài phút, ánh mắt của hắn trở nên bình tĩnh, sâu thẳm, tính tình cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Đến lúc phải đi!"
...
Massas nằm ở tây bắc New York, khoảng cách giữa hai thành phố là 500 km.
Ngay cả khi Đỗ Duy lái một chiếc McLaren GT, phóng băng băng trên đường cao tốc, vẫn phải mất 6 tiếng.
Khi đến địa điểm gần đó, thì trời đã quá trưa.
Xung quanh vô cùng hoang vắng, cỏ dại khô héo úa vàng, nhìn về phía xa, có thể thấy quang cảnh của một thành phố.
Nhưng điều kỳ lạ là bầu trời Massas rất u ám, cứ như bị giông bão, nhưng không có sấm, cũng không có chớp.
Bên ngoài thì nắng chói chang, nhưng bên trong lại u ám, đen tối, tạo cho người ta một áp lực khó tả.
Thành phố này rất nguy hiểm.
Đỗ Duy ngồi trong xe ước lượng quãng đường, chắc là 10 km, nhưng giờ hắn không thể lái thêm được nữa.
Vì đường bị chặn nên hắn phải dừng xe đi bộ.
Tối hôm qua Alexis đã thu thập rất nhiều thông tin, thậm chí giáo hội cũng cử rất nhiều người đi tìm.
Giáo hội đưa ra lý do với bên ngoài - đó là trừ tà.
Nhưng chính điều này sẽ không gây được sự chú ý của hầu hết mọi người.
Đối với người bình thường, giáo hội là nơi “trừ tà”, dù nhiều người không biết hoặc không tin trên đời có ác linh, nhưng sẽ không ai nghĩ rằng giáo hội trừ tà thì có vấn đề gì.
Ngược lại, người bình thường cảm thấy trên thế giới này không có ác linh, giáo hội trừ tà cũng chỉ làm cho có, cho có cảm giác tồn tại.
Thường được gọi là, sự kiên tư duy cố chấp...
Số người chết ở Massas không ít như Alexis đã nói lúc trước. Sau khi điều tra, cô kết luận rằng có ít nhất hàng chục nghìn người chết.
Trong thế kỷ trước, Massas là khu vực phát triển nhất về công nghiệp nặng, việc khai thác và nấu chảy sắt về cơ bản đã san phẳng những ngọn núi gần đó, thậm chí cả lòng đất cũng đầy hang hốc.
Đây là lý do tại sao, ở ngoại thành, nơi Đỗ Duy đang đứng vô cùng hoang tàn, ngay cả núi cũng không nhìn thấy.
Nhưng phải biết rằng.
Vào thế kỷ trước, khi tư bản đầu tư mạnh vào công nghiệp nặng, không có ai thời đó quan tâm đến đời sống của người lao động.
Khu mỏ nguy hiểm hơn nhiều so với hiện tại.
Mỗi khi công nhân vào mỏ, họ đang đánh cược mạng sống của mình.
Cứ mỗi vụ sập, hàng trăm người sẽ chết trong đó.
Trong hơn một thế kỷ, hàng chục nghìn người đã ở trong số đó.
Dưới thành phố đổ nát này, có thể có hàng vạn bộ xương được cất giấu, thậm chí cả trăm nghìn bộ xương.
Không rõ.
Trái tim của Đỗ Duy bị bao phủ bởi một tầng mây mù.
Dựa theo thống kê về số người chết, sự kinh khủng của thành phố Massas còn tồi tệ hơn tất cả những vụ ác linh đã từng gặp trước đây.
Hơn nữa, nơi này còn phát hiện các dấu vết hoạt động của tà giáo đồ.
Ngay cả giáo hội cũng không nói rõ những thứ ở Thành phố Massas, là cái gì. Mà họ sử dụng một khái niệm rất mơ hồ - một điều khủng khiếp để mô tả.
Nói cách khác, có thể bên trong thứ gì cũng có...
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lấy smartphone ra xem.
Không có tín hiệu.
Thời gian trên smartphone là 0:09 trưa.
"Khoảng 2 tiếng nữa, sẽ vào Massas, nhưng mình phải lượn một vòng, và tìm một chỗ khuất để giấu xe."
"Đồng thời, dường như mình cảm thấy rằng trong Massas, có điều gì đó đã phát hiện sự tồn tại của mình."
Nói xong, hắn không chút do dự rút ví, và lá bài Joker ra. Lá bài chạm vào tay có cảm giác hơi lạnh.
Đỗ Duy biết rằng đó là một thành viên của Giáo hội Twilight, người có một lá Joker khác.
2 lá Joker, mỗi lá có một phần của tà linh, và có thể cảm ứng lẫn nhau...
Đột nhiên……
Con ngươi của Đỗ Duy co rút lại.
Hắn nghĩ ra điều gì đó.
Khi nhận được lá bài Joker này, hắn có thể cảm nhận được rằng một phần khác của tà linh đã rời khỏi New York, nhưng thực tế mới chỉ 2 ngày trôi qua.
Trong vòng 2 ngày, thành viên của Giáo hội Twilight phải đối phó với tà linh, trước khi lấy có được lá Joker, và phải tức tốc đến thành phố Massas...
Điều này gần như là không thể.
Nói cách khác...
Một bộ phận khác của tà linh, sau khi rời New York, đã đến thẳng thành phố Massas?
Sắc mặt của Đỗ Duy có chút khó coi.
Hắn có linh cảm, nếu đúng như vậy thì có lẽ trong thành phố Massas này, không chỉ có Người Đuổi Quỷ, và Hunter của giáo hội, mà có thể còn có rất nhiều thành viên của Giáo hội Twilight.
Hơn nữa, chuyện này không thoát khỏi liên can đến Giáo hội Twilight.
Chúng muốn làm gì?
...
Ngay tại thời điểm này.
Tại thành phố Massas.
Trên một con phố vắng vẻ, 3 Người Đuổi Quỷ trong bộ đồng phục linh mục, nhìn xung quanh với khuôn mặt nhợt nhạt.
Vẻ mặt của mỗi người bọn họ đều tràn ngập sợ hãi, không thể che giấu.
Một người trông lớn tuổi nhất, tuyệt vọng nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không phải chúng ta cùng giám mục rời Massas sao? Sao đột nhiên chỉ còn lại 3 người chúng ta?"
2 người khác nói với vẻ sợ hãi: "York, chắc chúng ta đã bị thứ gì đó giữ lại. Có lẽ chúng ta chỉ có thể rời đi sau khi Hunter giải quyết xong mọi chuyện."
Người đàn ông gọi là York vò đầu bứt tóc, trút nỗi sợ hãi trong lòng nhưng không dám hét lên.
Ông ta chỉ có thể bất lực nói: "Liệu chúng ta có thể sống sót qua thời gian đó không?"
2 người kia nhìn nhau, trạng thái tâm lý đều rất tuyệt vọng.
Đêm qua, Hunter đã đến thành phố Massas, cùng 2 người phụ tá, đồng thời tìm thấy rất nhiều Người Đuổi Quỷ đã bị lạc ở đây.
May mắn thay, trong nhóm vào muộn nhất, hơn 80 người vẫn còn sống.
3 người York là một phần trong số đó.
Hunter đã đưa cho giám mục của họ một ngọn nến. Chỉ cần thắp ngọn nến lên, có thể tìm đường rời đi, và đảm bảo an toàn cho mọi người.
Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của giám mục, họ vội vã chạy ra khỏi Massas.
Không ngờ khi đi qua con phố này, chỉ chớp mắt 3 người York, đã không còn nhìn thấy đám người giáo chủ đâu nữa.
York vô cùng suy sụp. Trải nghiệm của khoảng thời gian này đã khiến tinh thần của ông bị tổn thương nghiêm trọng.
Lũ ác linh khủng khiếp đó, và những thứ xấu xa đó, đơn giản là đáng sợ đến cùng cực.
Thành phố không có người sống này chỉ đơn giản là một thành phố ma!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của York càng ngày càng tuyệt vọng, nhưng lúc này, ông nhìn thấy một bóng người cầm ô đen, đang từ từ bước tới.
Khi bóng dáng cầm chiếc ô đen ngày càng rõ ràng, nét mặt của York càng trở nên tê liệt và tuyệt vọng.
Ông nhìn thấy cô gái cầm ô đen đi trước mặt là một cô gái trẻ, ô đen che kín nửa thân trên của cô ấy. Nhìn không ra dáng vẻ của cô ấy, nhưng có vẻ là một học sinh.
Hoặc có lẽ là, một ác linh.
Phía sau cô, có 8 học sinh cũng đang cầm ô đen, có nam có nữ.
Mọi người đều toát lên vẻ âm u, độc ác.
Không có âm thanh, không có chuyển động phụ.
Họ từ từ đi về phía 3 người York, càng lúc càng gần...
Trong quá trình đó, biểu cảm của 3 người York vô cùng trống rỗng và uể oải, như thể họ mất hồn.
Sau đó, khi những học sinh này cầm ô đen đi qua trước mặt 3 người York. Họ bèn theo sau bằng những bước chân máy móc.
Ngoại trừ việc không có ô đen, khá giống với một đội ngũ chỉnh tề...