Giày vò...
Sự va chạm giữa hai luồng ý thức đã khiến cho "Đỗ Duy" vô cùng tàn tạ.
Hơn nữa, đây còn do hắn tự mình gây ra.
Bởi vì hắn cảm thấy, loại trạng thái này không đúng.
Đây không phải là hắn.
"Là ác linh “tôi” xảy ra vấn đề..."
Đỗ Duy nghiến răng, giọng nói khàn đục, đau đớn, ôm chặt đầu tiếp tục đi.
Dưới cơn mưa đêm khi bình minh đang đến gần, hắn thật sự rất giống ác linh, trong nháy mắt rời khỏi New York gần trăm km.
Khi gặp người lái xe trung niên, hắn thực sự muốn giết anh ta.
Không có lý do gì cả. Chỉ là thích giẫm đạp lên sinh mệnh.
Đỗ Duy không phải người tốt, nhưng cũng không xấu.
Hắn là người theo chủ nghĩa cá nhân, nếu có thể, hắn sẽ giúp đỡ người khác, miễn là người đó có mối quan hệ tốt với hắn.
Ví dụ như Cha Tony, chẳng hạn Tom.
Lúc trước, hắn còn muốn cứu Ryan ra khỏi Twilight. Vì đó là điều hắn nên làm.
Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy người sống đã muốn giết chết, nếu không phải tài xế nói chuyện đàng hoàng, thì giờ hắn đã bóp nát đối phương thành bọt máu rồi.
Đỗ Duy của hiện tại là sản phẩm hợp nhất giữa hai cá thể.
Nhưng loại dung hợp này cũng không hoàn hảo, bởi vì ác linh Đỗ Duy đã đồng hóa quá nhiều thứ hỗn tạp, ác linh gương, tà linh, thậm chí là còn có một phần của Pennywise.
Kết quả, bản thể của ác linh Đỗ Duy đã xuất hiện một chút sai lệch.
Điều này dẫn đến hiện tại có 2 luồng ý nghĩ trong đầu của Đỗ Duy, hắn chỉ có thể áp chế “mình nho nhã, lịch thiệp, tàn nhẫn, lạnh lùng, tà ác đến cực điểm.
Còn về lòng tốt?
Có vẻ như hắn không có thứ như vậy.
"Tôi phải tìm cách loại bỏ những thứ lộn xộn này, nếu không, tôi có thể sẽ trở thành một kẻ vô cùng cực đoán."
Đỗ Duy hung dữ nói, hắn hiện đang ở một nơi hoang vu.
Khu vực xung quanh mênh mông vô bờ, trống rỗng vô tận, khiến người ta khó chịu.
"Giao lộ giữa Essegrin và Yard?"
"Đây có phải là cánh đồng lúa mạch nơi tôi đã giết Mary Shaw?"
Trong mắt Đỗ Duy hiện lên vẻ đã hiểu, đầu óc đang điên cuồng chuyển động.
Sở dĩ hắn gọi mình là tôi, là vì sau khi dung hợp, ký ức của cả hai đồng bộ, những gì ác linh Đỗ Duy từng làm, cũng giống những gì hắn đã làm.
Mọi thứ trong quá khứ đều là kinh nghiệm bản thân.
Ngay sau đó, Đỗ Duy lại biến mất.
Khi hắn xuất hiện trở lại, hắn đã tới trước một ngôi nhà ở thành phố Essegrin, cửa của ngôi nhà được bao quanh bởi vành đai cách ly, bị niêm phong.
Đồng thời còn treo một tấm bảng - [Cấm vào]
Đỗ Duy làm như không thấy, vẫn bước vào.
Thân thể hắn như một cái bóng.
Vành đai cách ly, và cánh cửa khóa không hề gây trở ngại gì cho hắn, vì vậy hắn bước vào bằng cách đi bộ.
Trước mặt là phòng khách.
Trên tường treo rất nhiều bức ảnh, có bức là một gia đình 3 người, bức thì hai nữ sinh khoảng 16-17 tuổi kề vai nhau.
Đây chính là ngôi nhà ở Essegrin của cô hàng xóm xinh đẹp Joanna đã chết mà Tom thích.
Mà ở tầng hầm của ngôi nhà này, có một cánh cửa.
Được đặt tên là: Cổng địa ngục.
Vidar đã nhiều lần cố gắng mở cánh cửa này, nhưng mỗi lần thử mở, một số người sẽ biến mất.
Sẽ không ai nhớ đến những người đó, ngay cả tên và giới tính đều sẽ lãng quên.
Đây là sự biến mất về mặt khái niệm.
Nhưng một tai nạn mười năm trước đã tạo ra một ngôi trường, và hàng trăm ác linh học sinh.
Người từ Vanity đã xuất hiện vào thời điểm đó, tên cánh cổng địa ngục cũng do người thần bí kia đặt.
Đỗ Duy không muốn mở cánh cửa đó. Mà chỉ bước vào thông đạo đi tới cánh cửa đó.
Bởi vì hắn nhớ rất rõ ràng, ở cuối thông đạo, trên trần có hình dáng mơ hồ khuôn mặt người.
Chỉ cần nhìn lên, có thể nhìn thấy thứ quỷ dị đó.
Thứ mà Giám mục Slivika nhìn thấy là một phụ nữ với làn da lở loét, và mái tóc bạc trắng, người mà anh ta gọi là Thần.
Còn Đỗ Duy không thấy gì cả.
Nhưng bây giờ, hắn muốn nhìn thử.
Ác linh Đỗ Duy ban đầu là một ác linh mặt nạ, chiếc mặt nạ này là hàng nhái mặt nạ ban đầu của Vanity.
Trong quá khứ rất xa xôi, người này rất mạnh mẽ, đã chế tạo chiếc mặt nạ này.
Điều quan trọng nhất là ông Lawrence, ba vợ của Đỗ Duy cũng nói rằng người chế tạo ra chiếc mặt nạ đã từng đến gia đình Wittbach và để lại một lời tiên tri.
Người đó hắn đã phải sống rất lâu.
"Ác linh Đỗ Duy không có trí nhớ về người đó, bởi vì nó không phải là mặt nạ ác linh đầu tiên."
Đổi khuôn mặt là cơ chế máy móc, ác linh trong mặt nạ đoạt xác, người bị đổi mặt nhập tiến vào trong, trở thành ác linh mặt nạ.
"Tuy nhiên, nó lại có ấn tượng với gương mặt ở trên trần thông đạo."
"Có thể thứ này giải quyết được vấn đề hiện tại của tôi."
Đỗ Duy vừa thì thầm, khi đi đến thông đạo của tầng hầm.
Bao cát đã bịt chặt tầng hầm.
Nhưng Đỗ Duy lại nhìn thấy, có một sức mạnh quái dị không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài, giống như có người đang thì thầm, mang theo cảm giác mê hoặc.
"Cánh cổng địa ngục……"
Đỗ Duy không cảm thấy bị mê hoặc, phất tay một cái, bao cát tự động bay ra ngoài.
Rất nhanh, cầu thang hiện ra trước mặt.
Tầng hầm u ám, ghê sợ, tối đen như mực.
Nhưng giờ Đỗ Duy có thể nhìn rõ ràng mọi ngóc ngách.
Không cần phải đi vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Góc nhìn của hắn vốn là góc nhìn của ác linh.
Cốp cốp cốp……
Tiếng bước chân vang lên.
...
Ẩm ướt và dính.
Nhiều vải vụn và tạp vật được tự động tách ra.
Một cánh cổng được khóa chặt bởi một sợi xích khổng lồ xuất hiện trước mặt Đỗ Duy.
"Phía sau cánh cổng này, có thực sự kết nối với địa ngục?"
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức tỉnh táo dẹp bỏ, chỉ cần không mở ra thì sẽ không có chuyện gì.
Lần đầu tiên nhìn thấy cánh cổng địa ngục, Đỗ Duy chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng hiện tại hắn có trực giác không thể giải thích được, nếu như mở ra, ngay cả bản thân sau khi dung hợp, cũng không thể chống lại sự xoá bỏ của khái niệm đó.
Rắc...
Hắn nheo mắt, toàn bộ cánh cửa gỗ tự động dời đi.
Thứ lộ ra là một lối đi hẹp nhỏ hình người.
Sau đó sắc mặt của Đỗ Duy trở nên dị dạng.
"Có thứ gì đó đang gọi tôi?"
"Đó là đường nét khuôn mặt?"
Đỗ Duy hờ hững xua tay.
Chiếc mặt nạ tự động xuất hiện, đeo lên mặt hắn, Cái Bóng cũng không đoạt xác, mà xuất hiện trong góc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đỗ Duy.
2 con dao sắc nhọn giơ lên, rồi lại hạ xuống.
Đỗ Duy của hiện giờ khiến nó khó hiểu.
Nó cố chấp muốn giết chết ác linh Đỗ Duy, nhưng không dám.
Sau đó, xúc xắc, bật lửa, đồng xu và khẩu súng kíp đều bay lượn bên cạnh hắn.
Trông như là hộ vệ.
Giờ hắn có sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, khi hắn sử dụng những vật phẩm này, hắn phát huy ra hiệu quả gần như thay đổi về chất.
Nếu như có nguy hiểm, sẽ trực tiếp tiêu diệt.
Hắn có sự tự tin này.
...
Một lúc sau, hắn đến phần cuối thông đạo.
Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn.
Trên cùng là đường nét của khuôn mặt người.
Cảm giác được triệu hoán, là từ đường nét trên khuôn mặt con người này phát ra.
Những chập chờn kỳ lạ đang lan rộng.
Điều này gây ra nỗi đau bị kìm nén của Đỗ Duy.
Hắn khịt mũi, sự va chạm của 2 suy nghĩ trong đầu khiến hắn thôi thúc muốn xé nát một thứ gì đó.
Như thể một ảo ảnh kỳ lạ nào đó đã hiện ra trước mắt, dường như có ai đó đang thì thầm vào tai hắn những thứ ngôn ngữ khó hiểu.
Á……
Đỗ Duy đau đớn cúi xuống, cảm thấy rất chóng mặt, muốn nôn oẹ...
Nhưng hơi thở trên người hắn vô cùng áp lực.
Trên các tường trong thông đạo, xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Ánh mắt của hắn ngày càng lạnh, khí chất cũng mang theo vẻ tao nhã khó tả.
Hắn nghiêng về phe ác.
Nhưng điều này không có nghĩa là ác linh Đỗ Duy đã sống lại.
Ví dụ, khi một người có tâm trạng tồi tệ, hắn có thể hơi gắt gỏng và thờ ơ.
Nhưng khi tâm trạng tốt sẽ nhẹ nhàng, bình tĩnh trở lại.
"Cút ra hết cho tao!"
Đỗ Duy đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia hắc ám, tròng mắt đen trắng rõ ràng, đột nhiên trở nên rất tối.
Hoa văn quỷ dị bên tay phải, kim đồng hồ dần biến mất dưới mặt nạ.
Răng rắc...
Cứ như tiếng gương vỡ.
Sau đó, một bóng người trong suốt toát ra khí chất quỷ dị lao ra từ trong cơ thể Đỗ Duy.
Nhưng ngay khi vừa muốn thoát ra, Đỗ Duy đã dùng tay phải nắm lấy bóng người trong suốt.
Đó là tà linh.
"Mày là kẻ thứ nhất tấn công tao!"
Đỗ Duy nhìn tà linh đang giãy dụa trong tay hắn, lập tức bóp mạnh.
Rầm……
Tà linh gần như bị bóp nát.
"Cứ như vậy giết chết mày, thì quá dễ cho mày rồi. Không phải mày có thể bắt đầu ván bạc, và thực hiện điều ước sao? Sau đó mày sẽ biến thành hình dáng mày nên có."
Đỗ Duy búng một cái, tà linh trực tiếp bay ra ngoài. Nhưng khi mắt hắn nheo lại, kẻ sau như va phải một bức tường vô hình, bị giữ rất chặt.
Sau đó duỗi tay phải ra rồi lại nắm chặt, toàn bộ tà linh bị bóp thành một quả bóng.
Vừa thả ra, tà linh lập tức bị xé nát.
2 lá bài Joker lơ lửng trên không, và bay đến bên Đỗ Duy. Có vẻ như còn cảm thấy chút bất mãn.
Đỗ Duy đặt tay lên trái tim, dùng sức kéo nhẹ, bèn kéo ra một chiếc kíp nổ đứt gãy.
Tất cả tạp chất đều bị xoá bỏ.
Xung đột ý niệm trong đầu biến mất.
Đỗ Duy nhìn chiếc kíp nổ trong tay, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Tao ghét sự phản bội, vậy Pennywise, mày có nghĩ rằng có thể thoát khỏi tao?"
"Điều gì khiến mày nghĩ vậy?"
Nói xong, Đỗ Duy lạnh lùng liếc nhìn đường nét khuôn mặt trên đầu, cau mày chán ghét, tùy ý phất tay, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi.
Toàn bộ lối đi rung chuyển, các vết nứt lớn lan rộng, bụi tung tóe khắp nơi.
Lập tức sụp đổ...