Mùa này hoa nở khắp nơi, muôn màu muôn vẻ.
Ngành kinh tế chính của thành phố này là du lịch, mỗi năm khi biển hoa nở rộ, người dân khắp nơi đổ về ngắm cảnh và nghỉ mát.
Tất nhiên, ở ngoại thành không cấm hái hoa.
Chỉ cần trả tiền.
Đây cũng là một thủ đoạn kinh doanh.
Sau khi Đỗ Duy trả tiền cho nhân viên, bèn bận rộn trong biển hoa.
Mỗi loại chọn 1 đoá, có lẽ không phụ nữ nào có thể từ chối nổi.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Đỗ Duy nhìn xung quanh, cơ bản đã hái hết những bông hoa mà mình nhìn thấy.
"Đã đến lúc phải trở về."
Đỗ Duy lau mồ hôi trên trán, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng tại thời điểm này, đột nhiên hắn nhìn thấy một người đeo mặt nạ và mặc đồng phục cha xứ đang đứng lặng lẽ trong biển hoa phía xa.
Đỗ Duy cảnh giác, hắn cau mày, giả vờ như không nhìn thấy, đi vào đám du khách gần đó.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn không cảm thấy bất thường.
Đối phương chắc là một người sống.
Ăn mặc kỳ quái như vậy, lại còn đeo mặt nạ, cứ luôn cảm thấy có chút không ổn.
Đỗ Duy không muốn gây thêm rắc rối, bất luận người bên kia là ai, hắn cũng không muốn tiếp xúc.
Đối phó vớiHannibal đã làm hắn tốn bao công sức.
"Hy vọng kẻ đó không hướng về mình."
Trời không chìu lòng người.
Khi Đỗ Duy đang hòa vào đám đông và đến gần đến lối ra. Hắn đột nhiên cau mày, bản năng cứ thấy như đang bị theo dõi.
Quay đầu lại, người đeo mặt nạ ở ngay phía sau, dường như muốn đến gần hắn.
"Điều gì đó không đúng..."
Đỗ Duy thầm nói, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén.
Một tay thò vào áo gió, cầm khẩu súng lục, bên trong có 3 viên đạn.
Thấy vậy, người bên kia đột nhiên dừng lại: "Mr. Đỗ Duy, tôi không có ác ý, xin đừng hiểu lầm."
Giọng nói rất lạ, mang theo cảm giác mơ hồ, khiến người ta không phân biệt được nam nữ.
Kỳ quặc và xảo quyệt.
Trong chốc lát, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Đỗ Duy, Giáo hội Vanity...
Trước đó, hắn đã tìm thấy một hoạ tiết quỷ Satan trên nóc của Ngôi nhà kinh dị. Sau đó Cha Tony báo với giáo hội, hắn bèn nhận được lệnh cấm điều tra.
Bởi vì nó có liên quan đến Giáo hội Vanity.
Người của giáo phái này rất bí ẩn, chỉ mới hoạt động trong thế kỷ trước, thế kỷ này thì mai danh ẩn tích.
Giáo hội Vanity luôn chỉ có 13 thành viên, rất coi trọng nghi lễ, và các thành viên của họ luôn đeo mặt nạ, không ai biết rõ là nam hay nữ.
Người mà hắn nhìn thấy trước mặt tình cờ phù hợp với tin tức về Giáo hội Vanity.
Ngay lập tức, Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Ông là người của Giáo hội Vanity?"
Người bên kia trả lời: "Đúng, như cậu thấy đó, tôi thật sự là một thành viên của Giáo hội Vanity, Croaker Mercer, cậu có thể gọi tôi là Mercer."
Nghe giống như tên của một người đàn ông.
Mercer nói lại: "Tôi đã theo dõi cậu được một thời gian. Cậu bình tĩnh hơn bất kỳ ai mà tôi đã từng gặp. Cậu có muốn tham gia vào Giáo hội Vanity không?"
Đỗ Duy nhíu mày: "Tôi không có hứng."
Hắn không quên rằng Ngôi nhà Kinh dị được tạo ra bởi người thuộc Giáo phái Vanity.
Ít nhất có tới hàng chục người đã chết trong Ngôi nhà kinh dị, phong cách của tổ chức này kém xa so với giáo hội, ít nhất giáo hội tương đối đàng hoàng.
Mercer gật đầu nói: "Tuy tôi biết cậu sẽ từ chối, song không ngờ lại trực tiếp như vậy, nhưng chẳng lẽ cậu không cảm thấym, giáo hội cũng không thích hợp với mình sao?"
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ vậy."
Giáo hội có lẽ còn nhiều vấn đề, nhưng đối với bản thân, nó đã hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Hơn nữa, gia tộc của bạn gái hắn có mối quan hệ đặc biệt với giáo hội. Nên so ra, giáo hội là lựa chọn tốt nhất.
Cái chính là hắn suýt chết trong Ngôi nhà kinh dị.
Đỗ Duy cũng nhận thấy rằng khi hắn nói chuyện với Mercer, những người đi bộ xung quanh hắn dường như bị phân tâm, họ sẽ vô thức bỏ qua hắn, không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy.
Chắc là do năng lực của một số vật phẩm đặc biệt, hoặc bên kia là một Hunter, đây là năng lực ác linh hóa của y.
Nhưng dù sao, nó cũng đủ để khiến Đỗ Duy cảnh giác mạnh mẽ với người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt.
Mercer cười nói với Đỗ Duy: "Đừng gấp gáp từ chối. Tôi đã nghiên cứu tính cách của cậu, biết cậu không thích phong cách hành vi của Giáo hội Vanity. Nhưng chờ tôi nói xong, có lẽ cậu sẽ thay đổi một ít suy nghĩ."
Không đợi Đỗ Duy lên tiếng, y đã tự nói: "Thật ra tôi chính là ông chủ của Ngôi nhà kinh dị. Chắc cậu đã thấy mức độ khủng khiếp của Ngôi nhà kinh dị."
"Nhưng điều tôi muốn nói với cậu là, tôi đã làm điều này, nhưng ý định của tôi không phải là giết người.”
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nghe có vẻ thú vị, ông cứ nói tiếp."
Mercer sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt, chỉ vào Đỗ Duy: "Ở dưới tầng hầm của Ngôi nhà kinh dị, thật ra có một chiếc mặt nạ, nhưng khi tôi phát hiện ra thì nó đã có vấn đề rồi. Tôi chỉ có thể đưa Annabelle vào đó, và thực hiện một nghi lễ huyết tế."
"Tôi đã cố gắng xoa dịu nó, nhưng không thành công. Nó đã đeo mặt nạ rồi thoát ra khỏi đó."
Đỗ Duy có chút khó hiểu: "Nó đã chạy ra ngoài? Ý của ông là ác linh?"
Mercer trả lời: "Thực tế, nó là một ma linh. Huyết tế không đủ làm nó nguôi ngoai. Nó đã biến mất. Đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy dấu vết của nó.”
"Nhưng tôi đã phát hiện ra cậu. Cậu cũng có 2 chiếc mặt nạ, nhưng đừng lo lắng, chúng không liên quan gì đến Giáo hội Vanity. Chính xác mà nói, chúng tôi ghét kẻ đã tạo ra chúng. Bởi vì kẻ tạo ra mặt nạ, đã sử dụng một thủ thuật cực kỳ châm biếm để đánh đổ lòng tin Giáo hội Vanity, hơn nữa hàng nhái cũng rất xuất sắc."
Đỗ Duy nghe vậy, bắt đầu suy tư.
Những lời trước đây của Croaker Mercer không đáng tin lắm. Hành vi huyết tế là một loại tội ác ghê tởm.
Hơn nữa, mục đích của việc huyết tế này là để xoa dịu hay đánh thức ma linh còn khó nói.
Những lời còn lại, phải xem xét đã.
Nếu những gì kẻ này nói là sự thật, niềm tin của Giáo hội Vanity chính là chiếc mặt nạ, và nó dường như có liên quan đến ma linh.
Nhưng có kẻ đã bắt chước tạo ra được mặt nạ ác linh. Biến những điều không thể thành có thể.
Nói cách khác, đối với Giáo hội Vanity, không ai có thể tạo ra một chiếc mặt nạ, hoặc chính họ cũng không thể làm điều đó.
Vì vậy, Đỗ Duy nói: "Vậy ông muốn làm gì? Nếu tôi không gia nhập Giáo hội Vanity, ông sẽ làm gì tôi, lấy lại mặt nạ trên người tôi sao?"
Mercer lắc đầu nói: "Không, bởi vì chúng tôi chấp nhận sự tồn tại của 2 chiếc mặt nạ trên người cậu, chấp nhận ra sự tồn tại của cậu, vì vậy chúng tôi hy vọng cậu có thể gia nhập vào chúng tôi, lấp đầy ghế trống."
"Ghế trống?"
Giọng của Đỗ Duy có chút kỳ lạ: "Trong số 13 người, có 1 người đã chết?"
Mercer tán đồng: "Đúng vậy, người đã chết là chủ nhân của chiếc mặt nạ dưới Ngôi nhà kinh dị, nhưng tôi không biết hắn là ai. Chúng tôi sẽ chỉ liên lạc với hắn vào một thời điểm nhất định."
"Nếu có người chết, thì cần có kẻ khác thêm vào."
"Nếu cậu tham gia với chúng tôi, cậu sẽ tìm thấy cái gọi là tai hoạ ngầm của ác linh hoá, chẳng có gì là to tát."
Nghe vậy, Đỗ Duy hỏi một câu quan trọng: "Vậy tôi cần phải làm gì?"
Mercer nói ngay: "Lấy lại chiếc mặt nạ đó".