“Nàng không biết ý ta, là nghĩ nếu ta phản đối, nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền từ chối phụ hoàng, vậy nếu ta đồng ý thì sao? Thái tử phi đã từng nghĩ đến khả năng này chưa?”
Mí mắt Tạ Dao giật giật.
“Điện hạ sẽ đồng ý sao?”
Sẽ thật sự như lời hắn vừa nói, tuyển vài vị trắc phi vào cung, cùng nàng sống chung trong hậu viện, sau này bên cạnh hắn cũng sẽ có người khác bầu bạn sao?
Trước khi bước vào căn phòng này, Tạ Dao chưa từng nghĩ đến khả năng này.
“Một ngày, đủ để thay đổi rất nhiều thứ.”
Cố Trường Trạch lại nói.
Bầu không khí yên tĩnh bao trùm căn phòng, Tạ Dao cảm thấy mình lại không đoán được suy nghĩ của Cố Trường Trạch nữa.
Một ngày có thể thay đổi điều gì?
Là hắn vốn không muốn, nhưng một ngày sau lại muốn?
Nàng không đoán được suy nghĩ của hắn, cũng không đợi được câu trả lời, vội vàng lau nước mắt, xoay người muốn rời đi.
Nhưng lần này vừa bước được một bước, đã bị người ta ôm chặt từ phía sau.
Nàng vùng vẫy, người phía sau lại ôm chặt hơn.
Bàn tay to lớn khô ráo xoay người nàng lại, Cố Trường Trạch lau nước mắt cho nàng, nhìn dáng vẻ ấm ức của nàng, ánh mắt giả vờ bình tĩnh trở nên dịu dàng.
“Đã hỏi rồi lại không đợi, chẳng lẽ nàng không thấy bản thân đến đây một chuyến là uổng công sao?”
“Ta hỏi rồi mà chàng lại không nói, còn muốn ta ở đây chờ bị chế nhạo sao?”
Giọng Tạ Dao có chút nghẹn ngào.
“Không kiên nhẫn như vậy, thế mà còn dám đợi đến tận hôm nay mới đến hỏi, ta thật sự không biết nên nói nàng thông minh hay là ngốc nữa.”
Tạ Dao hất tay Cố Trường Trạch ra, muốn rời đi.
Nhưng Cố Trường Trạch ôm chặt eo nàng, bàn tay to lớn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của nàng.
“Nàng vẫn chưa hiểu ý ta sao? Một ngày đủ để thay đổi rất nhiều thứ, ngay cả lúc nàng do dự này, nếu ta muốn, mười vị trắc phi cũng đủ để vào Đông cung rồi.”
Tạ Dao chấn động, ngây người nhìn vào mắt hắn.
“Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, nếu nàng cho rằng đây là chuyện nhỏ, trực tiếp từ chối phụ hoàng cũng không sao, nếu nàng cho rằng đây là chuyện lớn, lúc quay về thì nên nói với ta. Nàng cứ giữ trong lòng không nói, ta làm sao biết được, nàng là muốn hay không muốn.”
Hắn thở dài một tiếng.
“Ta muốn nghe ý kiến của nàng, không phải lấy người khác ra làm cái cớ, cũng không phải vòng vo tam quốc để thăm dò, chỉ là suy nghĩ của nàng, điều này khó khăn lắm sao? Tạ Dao.”
“Ta...”
Tạ Dao vừa mở miệng, nước mắt lại rơi xuống.
“Ta không muốn.”
Lần này, giọng nói của nàng cuối cùng cũng lớn hơn một chút.
“Bất kể phụ hoàng hỏi chàng thế nào, bất kể bức họa được đưa đến Đông cung có xinh đẹp ra sao, thế lực sau lưng có lớn đến đâu, ta đều không muốn chàng đồng ý. Ta đã suy nghĩ cả ngày, nghĩ xem phải từ chối thế nào, thậm chí còn nghĩ đến việc giấu nhẹm chuyện này, đắc tội với phụ hoàng, Hoàng hậu nói ta phải tam tòng tứ đức, nhưng từ khi còn ở Vương phủ ta đã không học những thứ này, thứ ta muốn chính là tự do tự tại, hiện giờ cũng đã nói hết với Điện hạ rồi. Ta không muốn nhìn thấy trắc phi nào bước vào Đông cung, nếu chàng muốn hỏi lý do, vậy có lẽ bản thân ta cũng không biết, Điện hạ đồng ý cũng được, cảm thấy ta vô lý cũng được, đây chính là suy nghĩ trong lòng ta, sẽ không thay đổi vì lời khuyên của bất kỳ ai, chàng hài lòng rồi chứ... ưm...”
Tạ Dao còn chưa nói hết, đã bị người ta bịt miệng.
Cánh cửa phía sau bị đá đóng sầm lại, Cố Trường Trạch ôm eo nàng, dễ dàng bế nàng vào phòng, eo nàng va vào cạnh bàn lạnh lẽo khi hắn ôm nàng vào lòng, nụ hôn của hắn rất mạnh bạo, không cho nàng cơ hội nói chuyện nữa.
Hơi thở bị tước đoạt giữa môi lưỡi, Tạ Dao ban đầu còn hoảng hốt, sau đó dần dần yên tĩnh lại, nàng đắm chìm trong biển tình do Cố Trường Trạch dệt nên, vòng tay ôm lấy cổ hắn, thở hổn hển.
“Đây là phần thưởng cho Thái tử phi vì cuối cùng cũng chịu nói lời thật lòng.”
Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó lại cúi đầu hôn xuống, chặn chặt đôi môi Tạ Dao.
Bàn tay luồn vào trong áo, dễ dàng cởi bỏ nút thắt, eo nàng bị Cố Trường Trạch vuốt ve, khiến nàng không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Cửa sổ không đóng, gió từ bên ngoài thổi vào, thổi bay tờ giấy tuyên thành trên bàn, tà váy nàng cũng lay động theo.
Y phục rơi xuống đất, tiếng thở dốc của Cố Trường Trạch phả vào tai nàng, hắn nhìn đôi mắt mê ly của Tạ Dao, ngay cả đuôi mắt cũng ửng đỏ vì ấm ức vừa rồi, càng thêm yêu thích không nỡ buông tay, hôn lên đó từng cái, từng cái một.
Thật xinh đẹp!
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác thỏa mãn, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm được người vào lòng, từ lúc nàng xoay người muốn rời đi, hắn đã muốn làm như vậy rồi.
Hắn muốn hôn hết nước mắt nơi đuôi mắt nàng, tốt nhất là ép nàng phải nói ra suy nghĩ thật sự trên giường, dù là giận dỗi, hay là mắng chửi, cho dù nàng ném sách vào người hắn, Cố Trường Trạch cũng chỉ cảm thấy vui vẻ.
Trong mắt nàng cuối cùng cũng có hắn, mặc dù bản thân nàng còn chưa biết đây là để tâm, không biết đây là ghen tuông, nhưng Thái tử phi của hắn, đã dám vì hắn mà mở miệng từ chối nạp thiếp.
Tiếng cười của Cố Trường Trạch phát ra từ lồng ngực, hắn đưa tay rút cây trâm cài trên tóc Tạ Dao xuống, ôm nàng ngồi lên bàn.